Nếu
Tỳ kheo ác thành tựu chín pháp này, ghi nhớ không bỏ, thì trọn không
thành đạo quả. Cho nên, này các Tỳ kheo, đối với các pháp ác nhớ nên xả
bỏ. Như thế, này các Tỳ kheo, nên học điều này!
Tỳ
kheo là người xuất gia, đã phấn đấu cầu thọ giới pháp (cụ túc giới) để
tu học, đáng ra nơi họ không có gì ác vì được an trú trong giới, được
giới chở che, bảo hộ. Thế nhưng, giữ giới và chuyển hóa nghiệp lực vốn
không phải là chuyện dễ làm.
Thời
gian đầu nhờ sơ tâm hùng mạnh nên tinh tấn cao độ, nhờ đó mà phiền não
tạm thời bị nhiếp phục. Về sau do dễ xuôi, ỷ lại, tự mãn nên phiền não
có cơ hội trỗi dậy. Cái gọi là ác Tỳ kheo bắt đầu hình thành từ đây.
“Một thời Phật ở tại nước Xá Vệ, rừng Kỳ Đà, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ kheo:
Có
sự việc gọi là thành tựu chín pháp. Thế nào là chín? Là sắc mặt cứng
cỏi, không hạ mình, tâm tham, bỏn sẻn, tâm niệm không xả ly, chóng quên,
lười suy nghĩ, che giấu việc dâm, không biết đền ơn. Đó là chín pháp.
Này Tỳ kheo! Đó gọi là thành tựu chín pháp này.
Tỳ
kheo ác cũng thành tựu chín pháp. Thế nào là chín? Ở đây, Tỳ kheo ác
sắc mặt cứng cỏi, không hạ mình, tâm tham, bỏn sẻn, chóng quên, lười suy
nghĩ, che giấu việc dâm, không biết đền ơn, tâm niệm không xả ly. Đó là
chín pháp.
Thế
nào là Tỳ kheo ác sắc mặt cứng cỏi? Ở đây, Tỳ kheo ác tìm cầu điều
không nên tìm cầu, trái với hạnh Sa môn. Tỳ kheo như thế gọi là sắc mặt
cứng cỏi.
Thế
nào là Tỳ kheo ác chịu nhục? Ở đây, Tỳ kheo ác ở nơi các Tỳ kheo hiền
thiện mà tự khen mình, hủy báng người khác. Tỳ kheo như thế gọi là chịu
nhục.
Thế nào là Tỳ kheo sinh tâm tham? Ở đây, Tỳ kheo ác, thấy tài vật của người khác đều sinh tâm tham. Đây gọi là tham.
Thế
nào là Tỳ kheo bỏn sẻn? Ở đây, Tỳ kheo ác, được y bát không cho người
dùng chung, thường tự cất giấu. Như thế gọi là bỏn sẻn.
Thế
nào là Tỳ kheo hay quên? Ở đây, Tỳ kheo ác, phần lớn thường để rơi mất
những lời diệu thiện, cũng chẳng suy nghĩ phương tiện tu, bàn luận
chuyện quốc gia binh chiến. Như thế gọi là Tỳ kheo ác thành tựu sự chóng
quên này.
Thế
nào là Tỳ kheo ác lười suy nghĩ? Ở đây, Tỳ kheo ác đối với pháp cần suy
nghĩ mà không suy nghĩ. Như thế gọi là Tỳ kheo ác ít suy nghĩ.
Thế
nào gọi là Tỳ kheo ác che giấu việc dâm? Ở đây, Tỳ kheo ác có việc dâm
mà che giấu, không nói với người: “Nay tôi hành dâm chớ để người biết”.
Như thế gọi là Tỳ kheo ác che giấu việc dâm.
Thế
nào là Tỳ kheo ác không biết đền ơn? Ở đây, Tỳ kheo ác không có tâm
cung kính, không hầu hạ thầy và các bậc đáng tôn trọng. Như thế gọi là
Tỳ kheo ác không biết đền ơn.
Nếu
Tỳ kheo ác thành tựu chín pháp này, ghi nhớ không bỏ, thì trọn không
thành đạo quả. Cho nên, này các Tỳ kheo, đối với các pháp ác nhớ nên xả
bỏ. Như thế, này các Tỳ kheo, nên học điều này!
Bấy giờ, các Tỳ kheo nghe xong lời Phật dạy, liền vui vẻ vâng làm.
(Kinh Tăng Nhất A Hàm, tập III, phẩm 44. Chín nơi cư trú của chúng sinh [trích] tr.205)