
Hôm nay chúng ta luận một việc cần phải luận cùng nhau nên chúng ta tin chắc chắn rằng : Ðức Phật Mẫu là mẹ sanh của chúng ta và cả vạn vật, nếu chúng ta tin và biết chắc như vậy thì chúng ta phải để cả đức tin nơi Người.
Cái gì thuộc về xác thịt thi hài nầy đều do Phật Mẫu đào tạo cả, Ðức Ðại Từ Phụ duy làm Cha của Chơn Linh chúng ta mà thôi.
Như Cha Mẹ phàm nầy, ông cha duy nhứt điểm tinh, còn huyết khí do bà mẹ đào tạo mà có.
Ðức
Chí Tôn duy cho nhứt điểm linh, còn tạo nên trí não và xác thịt của ta ra hình
tướng là do tay của Phật Mẫu.
Hai cái quyền ấy rất cao
trọng, hễ khôn ngoan muốn cầu xin cho được siêu thoát linh hồn thì không ai hơn
Ðức Chí Tôn, còn về phần xác thịt nếu đau đớn khổ sở mỗi mỗi cái đều xin Mẹ thì
chắc hơn hết. Có nhiều điều ta đến xin với Mẹ thì Mẹ cho chớ xin Cha thì không
đặng, phải vậy không ?
Nhứt là nữ phái tâm hồn
phải nương theo Phật Mẫu một cách mạnh mẽ hơn nữa hoặc sanh con cũng được mạnh
giỏi hoặc chính thân thể mình không được tráng kiện hoặc đức tin còn yếu ớt sao
không đến xin Mẹ, chỉ có Mẹ mới đủ quyền năng ban ơn ấy cho. Còn như mấy em nhỏ
đã có vợ chồng thì nên phụng sự Ðức Mẹ mà cầu xin cho sinh đặng con tốt, cho
đấng nào đến nơi cửa của mình sẽ là một Chơn Linh cao siêu, đó là biết khôn đó
chớ, nếu mà chúng ta quả quyết có điều ấy thì tự nhiên có như vậy.
Ngài và Cửu Vị Nữ Phật dìu dắt con cái của Ðức Chí
Tôn từ ban sơ đến ngày đem chúng ta giao lại cho Thầy.
Cả cơ quan tạo đoan hữu
tướng, thảy đều do Phật Mẫu tạo thành. Khi ta đến cõi trần mang mảnh thi hài,
cái chơn linh khi đến khi về cũng do nơi tay Phật Mẫu mà sản xuất. Phật Mẫu là
Mẹ của linh hồn, nếu chúng ta biết ơn nặng ấy thì ta càng cảm mến cái công đức
hóa dục sản xuất của Ngài vô cùng.
Chúng ta ngày nay trên
đường tu tiến, đắc Ðạo hay không cũng do bà Mẹ Thiêng Liêng ấy nâng đỡ ấp yêu,
vì không có ai cưng con hơn là Phật Mẫu. Nếu chúng ta biết đặng cơ quan tạo hóa
càn khôn sản xuất hữu hình của Phật Mẫu, thì chúng ta sẽ có tình cảm kính trọng
yêu thương Phật Mẫu đến ngần nào.
Bây giờ nói về
tại sao có Phật Mẫu
Trước khi có Ðức Chí Tôn
là Ðấng không mà có, nếu nói có tất cả là không, ấy là Ðấng vô hình, vô ảnh ở
trong cảnh vô tướng, Ðức Chí Tôn vì mộng tưởng chẳng khác kẻ phàm, sanh ra lớn
lên lại muốn tạo nghiệp, muốn tưởng Ðức Chí Tôn là nguồn cội cả Bí Pháp nên gọi
là Phật. Trong Bí Pháp buổi ban sơ phân tách ra âm dương, phần âm là Phật Mẫu
sản xuất cả cơ hữu vi của vũ trụ. Bởi thế nên quyền năng của Phật Mẫu là Mẹ khí
thể của ta, nên ta có ba hình thể là Tam Bửu đó vậy.
Tam Bửu là ba khí chất tạo
nên hình hài xác thịt, cái xác là con kỵ vật, thiên hạ lầm tưởng hễ xác chết là
mất, vậy thì thử hỏi Trời đất vạn vật một khi đã hoại thì tan nát không còn sanh
hóa nữa hay sao ?
Bởi mang xác thịt mắt phàm
không thể thấy, chớ nếu có huệ nhãn thí thấy trong cái xác của người có ba thể :
Thể thứ nhứt là xác hài,
thuộc vật chất khí biến sanh.
Thể thứ nhì là chơn thần
do tinh ba của
vật chất khí mà sản xuất, từ phẩm địa Thần đến thiên Thần.
Thể thứ ba là nguơn khí
do chơn linh
mà có. Từ bực Thánh đổ lên.
Chúng ta đạt pháp do chúng
ta có ba thể tương liên đừng tưởng chúng ta không đạt được. Chúng ta hễ đi được
thì đi hoài, đâu cũng có đường hết thảy. Song muốn đạt được pháp thì phải luyện.
Ban sơ mới khai Ðạo chúng ta phải thi hành thể pháp nếu sau nầy không đạt được
chơn pháp thì cũng như con người có quần mà không có áo vậy.
Phật Mẫu khi thấy con cái
đến ngày qui liễu, bỏ cái áo xác thịt nầy về với Ngài, Ngài rất vui lòng tiếp
rước con cái, như người đàn bà gặp được đứa con yêu dấu cách biệt từ lâu.
Phải chăng chúng ta thường
muốn định khảo cứu một triết lý chi thật cao siêu, chúng ta có một phương pháp
hay ho hơn hết là chúng ta tìm từ cái nhỏ thấu đáo đến cái lớn.
Trong phép an ninh trật tự
đối với cơ tạo đoan càn khôn vũ trụ không ngoài khuôn khổ gia đình, chúng ta
quan sát hình tướng phép an ninh trật tự đối với cơ tạo đoan trong gia đình thế
nào thì cơ tạo đoan càn khôn vũ trụ cũng ở trong khuôn khổ ấy mà thôi.
Chúng ta ngày nay thấy gì
? Chúng ta ngó thấy cha mẹ chúng ta trước hết sanh ta ra, chẳng phải một mình
chúng ta, thấy xung quanh hoặc anh em đồng sanh hay là anh em trong thân tộc của
chúng ta. Trong buổi sơ sanh, chúng ta còn niên thiếu, còn ngu khờ, chúng ta
chưa biết an ninh trật tự. Chúng ta quan sát dầu anh em một nhà, đứa út còn bú
chưa biết tôn sùng anh cả thế nào, nó chỉ biết mầy tao, mi tớ với nhau mà thôi.
Kỳ dư chúng ta biết chút đỉnh khôn ngoan, chúng ta biết lễ phép. Cha mẹ mới khởi
sự dạy : mầy là anh thứ mấy, mầy là chị thứ mấy, mầy thứ mấy trong gia đình. Sắp
đặt có trật tự, thượng hạ phân minh. Nói cho cùng nữa nếu an ninh trật tự không
có trong gia đình thượng hạ bất phân, tôi tưởng trong gia pháp loạn hàng thất thứ
thì không thể nào bảo trọng nhau được. Nhờ khuôn viên của Tông Ðường để lại phải
có trật tự an ninh ấy sản xuất khi chúng ta đã đạt khôn ngoan, bằng chẳng vậy
thì một gia đình vĩ đại hay một quốc gia nào không định quyết an ninh thì có tạo
nghiệp bao nhiêu cũng nghiêng đỗ mà thôi.
Vì cớ chúng ta ngó thấy
nhơn loại đạt đến địa vị nầy là tinh thần đã đi đến một điểm quá cao rồi, họ
thường tưởng có trật tự an ninh, nhưng đương nhiên bây giờ toàn thể các sắc dân
trong hoàn cầu không còn quyền năng nào nắm giữ tư tưởng họ được nữa, họ tưởng
họ chắc làm vậy được không ? Họ chẳng qua khuôn viên luật pháp bao giờ. Dầu cho
họ có muốn nghiêng đổ thế nào thì các quốc gia có quyền vi chủ định đoạt chẳng
hề khi nào hủy diệt nó đặng. Họ đem các lý thuyết tra vào là đả đảo giai cấp đủ
thứ hết, tranh nhau đồng sống. Bao nhiêu tấn tuồng ấy vẫn chưa ra khỏi khuôn
luật an ninh trật tự.
Hỏi cả một nước cường liệt
đứng ra đề xướng tiêu hủy giai cấp, nước ấy có an ninh trật tự chăng ? Nếu không
có an ninh trật tự thì tức nhiên không có chánh quyền nắm trong tay nghĩa là
không có nền chánh trị.
Chúng ta thấy họ không thế
gì đánh đổ được, bởi họ đánh đổ chánh phủ bao nhiêu thì trong nước lại càng loạn
lạc và tiêu diệt với nhau mà thôi. Chúng ta ngó thấy cái nhỏ, chúng ta tưởng
tượng cái lớn là càn khôn vũ trụ. Về mặt tinh thần cũng vậy, khuôn luật an ninh
trật tự vẫn phải được tôn trọng. Nếu khuôn luật ấy bị đả đảo, tiêu hủy thì địa
cầu nầy đụng với địa cầu kia, mặt trời nầy đụng với mặt trời kia thì cả càn khôn
vũ trụ nầy hư hoại hết.
Hình thể trên mặt thế gian,
nếu không có trật tự an ninh, nếu có loài khỉ nào tương đương với loài người thì
dám chắc loài nngười chưa thắng được. Ðối với một sắc dân nào còn lạc hậu thì
không khi nào định quyền năng được, để tự trong tâm lý họ biến ra mà thôi, họ
phấn đấu tương tàn tiêu diệt với nhau mà chớ. Ðó là về hình thể.
Chúng ta thấy Ðức Chí Tôn
đến, trước hết Ngài mở ra cơ bút dạy bằng Thánh Giáo, khi Ngài chưa đến thì đã
có Phật Mẫu đến với chúng ta lập thành khuôn khổ một mực, dầu cho cơ quan nào '
dĩ tiểu vi đại' cũng vậy. Bà mẹ phàm chúng ta sản xuất nuôi dưỡng ta thế nào thì
Phật Mẫu cũng thế ấy, Bà mẹ chẳng bao giờ muốn đứa con kia xưng mình có quyền
định cho mẹ và người mẹ cũng không muốn một ông cha nào mà buộc con mình phải
chiều lòn theo như ý ổng buộc phải có. Nhiều khi chúng ta thấy một đứa con trong
gia đình kia, nếu người anh cả vinh quang phú quí, quyền tước cao sang về tới
nhà lại hiếp đáp đàn em buộc phải tôn sùng, thì bà mẹ chẳng hề vui lòng bao giờ.
Bà cũng chỉ biết đó là một đứa con của bà mà thôi, ngoài ra bà không biết gì
khác hơn nữa.
Buộc trong gia đình có
đẳng cấp, có lớn, có nhỏ mà thôi chớ bà chẳng hề khi nào chịu cho ai áp bức con
cái vậy phẩm tước và giai cấp đối với Phật
Mẫu không có giá trị vì Phật Mẫu không muốn đứa nào áp bức đứa nào cả, hành tàng
như vậy bị tiêu diệt.
Con đường sanh sống của
chúng ta không bờ bến, không gì ngăn cản về tinh thần hoặc tự do của nó được.
Trên cửa thiêng liêng càn khôn thế giới thế nào thì con đường tinh thần của con
người cũng thế ấy, không thế nào đi cho cùng tận ./.
Phàm như hễ làm nghề nào, nghề nữ hay nghề nam cũng vậy, nghề nghiệp muốn được sở trường, hay chưa biết chắc làm đặng thường phải kiếm nhà nghề, nhờ chỉ biểu thì mới làm đặng.
Mấy chị, mấy em đã thấy tấn tuồng thiên hạ tàn sát tiêu diệt lẫn nhau quá lẽ. Phụ nữ vạn quốc hiệp chủng phản kháng sự chiến tranh và nhứt định không cho đem con cái của họ ra làm bia cho súng đạn.
Tưởng các chị, em biết
mình là nhơn viên cơ tạo đoan nhứt là Phật Mẫu là nhà nghề Tạo Ðoan.
Mỗi cái gì mình làm được
dầu nó là vật vô tri vô giác, nếu có ai đập bể hoặc làm hư hao mình còn giận,
còn đau đớn thay, huống chi với tình mẹ con biết bao nhiêu giá trị !
Không ai có quyền nào giết
một đứa con của người mẹ, cũng như Phật Mẫu hiện giờ nầy trên Ngọc Hư Cung có lẽ
Phật Mẫu phản kháng cái nạn tiêu diệt nhơn loại một cách mãnh liệt.
Ở dưới thế, đương thấy cái
tình cảnh trước mắt, các chị em phải làm chứng cớ cho Phật Mẫu, nạp cả hồ sơ cho
Phật Mẫu, để phản kháng cơ tự diệt thiêng liêng trong bảy ngày, làm cho thiên hạ
đem cả thống khổ, đau đớn của các bà mẹ đưa trong tay cho bà mẹ linh hồn là Phật
Mẫu, để Ngài đủ quyền năng phản kháng giữa Ngọc Hư Cung hầu giảm bớt cái nạn
chiến tranh tàn khốc. Làm được không ?
Có lẽ cả thảy đều làm được
chớ !
Hội Yến Diêu Trì là cơ quan đắc Ðạo tại thế.
Ðức Kim Mẫu cùng Cửu Vị Nữ Phật đã giáng trần Hội Yến với chư chức sắc, xướng họa thi phú và dạy Ðạo. Ấy là Hội Chư Tiên tại thế.
Ðức Chí Tôn thuộc về Phật, Ðức Diêu Trì Kim Mẫu thuộc về Pháp.
Nếu có Ðức Chí Tôn mà không có Ðức Diêu Trì Kim Mẫu thì trong vũ trụ nầy không có chi về mặt hữu vi, còn Nhơn loại là Tăng
Ta nhìn có Ðức Chí Tôn khai hóa, nhưng có sanh hóa càn khôn cũng như cơ sản xuất nhơn loại tại thế cũng do nơi âm dương tương hiệp mới phát khởi vạn vật, cho nên con người gọi cha mẹ là Tiểu Thiên Ðịa, còn nhiều ý nghĩa rất sâu xa nói chẳng cùng tận .
Chúng ta hôm nay ăn Lễ Trung Thu của Phật Mẫu :
Nếu lấy theo chơn truyền thì từ thượng cổ đến nay, tức là hồi nhứt kỳ, nhị kỳ phổ độ, Phật Mẫu tiếp rước tại Diêu Trì Cung lập Hội Bàn Ðào, đãi những người đạt Ðạo trở về cùng Mẹ.
Ðạo sử nói : phép vào Hội Yến nầy Chí Tôn ban cho những người ấy.
Phật Mẫu ban sơ đến Hiệp Thiên Ðài làm Mẹ của chữ Khí tức là Khí sanh vạn vật. Lấy nguơn pháp trong chữ ' KHÍ ' biến thành càn khôn vũ trụ.
Chữ Khí tương quan trong Hiệp Thiên Ðài, nên Phật Mẫu trước đến tạo Hiệp Thiên Ðài thuộc Pháp, tức là tòa ngự của Người, rồi sau mới lập Cửu Trùng Ðài.
Người đến gọi mình là bạn của chúng sanh, tự xưng Thiếp, đem bí mật từ thử chưa ai nghe đối với Chí Tôn thế nào, nói rõ không kiêng phép Ngọc Hư vì để tạo gia nghiệp cho con cái của Người, thì Người có quyền nói không ai cản được nỗi.
Hôm nay là ngày chúng ta, toàn thể con cái Ðức Chí Tôn nam nữ hội hiệp trong đại gia đình thiêng liêng của Chí Tôn đã đào tạo cho ta. Nhơn dịp nầy giải nghĩa rõ Lễ Hội Yến Diêu Trì là gì ?
Cả thảy con cái Ðức Chí Tôn đều biết, chúng ta tu cốt yếu mong mõi một điều trọng yếu hơn hết là đạt cho đặng cơ giải thoát hay là có phương thế trở lại cựu vị thiêng liêng của chúng ta.
Các phẩm chơn hồn trong càn khôn vũ trụ, Ðức Chí Tôn đã lấy quyền cho Phật Mẫu đào tạo tám phẩm chơn hồn, tức là chơn hồn vật chất, thảo mộc, thú cầm, nhơn loại, Thần, Thánh, Tiên, Phật. Trong tám phẩm chơn hồn ấy xuất hiện nơi Kim Bàn do theo luật Thiêng Liêng của Ðức Chí Tôn đã định, thì họ phải từ từ tăng tiến mãi, cái luật tăng tiến ấy nó buộc ta mỗi kiếp sanh đều kiếm phương tu, đặng chi ?
Ðặng tạo Thiêng Liêng Vị cho chúng ta, các đẳng chơn hồn ấy khi đạt đến nhơn phẩm rồi chia ra hai phẩm hồn đặc biệt :
- Ở trong vật loại tăng tiến lên đạt nhơn phẩm của mình gọi là hóa nhân.- Các chơn hồn ở trong Kim Bàn đã xuất hiện với địa vị nhơn phẩm của mình là nguyên nhân.
Hai phẩm hồn ấy nếu không noi theo đạo đức đặng từ từ bước lên con đường Thánh đức của mình, đặng đạt cho tới địa vị cuối cùng là Phật Vị, lại làm tội lỗi thì phải sa vào Quỉ Vị.
Ấy vậy phần người có nguyên nhân, hóa nhân, quỉ nhân. Hại thay 100 ức nguyên nhân do Ðức Chí Tôn đã để lại mặt thế này, đặng làm bạn với các đẳng chơn hồn trong vạn linh sanh chúng của Ngài đã đào tạo thì Phật vị có sáu ức, Tiên vị có hai ức, còn chín mươi hai ức nguyên nhân bị đọa trần.
Từ ngày Ðạo bị bế họ có lắm công tu mà thành thì không thành. Tội nghiệp thay, vì 92 ức nguyên nhân ấy mà chính mình Ðức Chí Tôn phải giáng trần mà lập nền chơn giáo của Ngài, chúng ta đã ngó thấy cái Thánh Ân, đặc biệt hơn hết là Ðức Chí Tôn đã thấy rõ rằng :
Các nguyên nhân ấy không phương gì tự giải thoát đặng vì quá tội tình, quá mê luyến hồng trần hoặc đào tạo quả kiếp nặng nề quá đỗi, vì cớ cho nên tu thì có tu mà thành thì không có thành, tức nhiên từ ngày Ðạo bế thì cơ siêu thoát đã mất tại mặt thế nầy, chính mình Ðức Chí Tôn biết rằng không thế gì các nguyên nhân tự mình đạt cơ giải thoát đặng.
Hôm nay, Ngài đến lập nền chơn giáo của Ngài, chúng ta đã thấy lòng yêu ái vô tận của Ngài là thế nào?
Chúng ta thử suy đoán không ai nói cho mình nghe hơn mẹ của mình, không ai dạy dỗ mình có oai quyền hơn mẹ của mình cái tình trạng ấy đối với mặt thế chúng ta thế nào thì quyền năng nơi cõi Thiêng Liêng Hằng Sống như in không mảy may chi khác. Ngài lập giáo rồi, còn một nỗi là kêu nó không đến. Ngài dạy mà không biết chi, chính mình Ngài đã nhiều lần hạ trần lập Ðạo mà 92 ức nguyên nhân vẫn đui điếc mà thôi, không biết để chun vào lòng yêu ái vô tận của Ngài, đặng hưởng cái hạnh phúc vô biên của Ngài đã đào tạo.
Vì cớ cho nên Ðức Chí Tôn giao cho Ðức Phật Mẫu nắm quyền Tạo Hóa của càn khôn vũ trụ hữu hình trong tay Ðức Phật Mẫu.
Có thể nói vào xác thịt của chúng ta, để cho chúng ta nghe lời nói tinh thần thiêng liêng của Ðức Chí Tôn, lời nói mà từ trước đến giờ chúng ta không thế gì nghe được, nhưng Ðức Chí Tôn giao cho Ðức Phật Mẫu cơ quan siêu thoát ấy, phải làm thế nào đặng tận độ 92 ức nguyên nhân trở về cựu vị. Muốn cho đạt đặng bí pháp siêu thoát ấy, chúng ta ngó thấy Ðức Phật Mẫu đã làm gì ?
Ðức Chí Tôn giao cho Ðức Phật Mẫu nắm quyền hành để rước hết những cái chơn hồn khi đã đạt pháp tức nhiên đạt cơ siêu thoát, lập vị mình đặng vào cái địa vị Thiêng Liêng, đạt đặng thì phải về Hội Yến cùng Ðức Phật Mẫu, lễ Diêu Trì Cung Hội Yến mà người ta gọi là hội, nhưng thật ra chúng ta về hội hiệp vui cùng Mẹ sanh của chúng ta đó vậy.
Ðạo pháp gọi là ' Hội Yến Diêu Trì ' tức nhiên chúng ta đã đạt đặng cơ siêu thoát nơi cõi Thiêng Liêng Hằng Sống kia, chưa biết nếu chúng ta không tu thì con đường ấy là gì mà về chớ !
Chính mình Ðức Chí Tôn biểu Ðức Phật Mẫu tức nhiên Mẹ sanh của chúng ta cầm cả quyền năng giải thoát trong tay đến lập Hội Yến Diêu Trì tại mặt thế nầy và cả con cái của Ngài, nhứt là 92 ức nguyên nhân ấy, nếu nhập vào cửa Ðạo tùng theo chơn pháp thì đặng hồng ân của Ðức Chí Tôn cho hưởng cái Bí Pháp Hội Yến Diêu Trì tại thế nầy.
Cái cơ quan siêu thoát thiên hạ đã đạt trong tay họ sẵn, tức nhiên giờ phút cuối cùng này là giờ phút hứng thú, giờ phút chết của họ, thì họ đạt vị một cách dễ dàng, ngôi vị nào cơ quan siêu thoát Ðức Chí Tôn đã cho không họ đó vậy.
Nhờ đó mà cơ quan tận độ vạn linh của Ðức Chí Tôn đã lập tại thế nầy, từ đây sẽ mở rộng cửa Thiêng Liêng Hằng Sống đặng đến gom góp cả con cái của Ngài, trở về hội hiệp cùng Ngài, bí pháp Hội Yến Diêu Trì là vậy đó .
Hôm nay là ngày chúng ta hội hiệp cùng Ðức Diêu Trì Kim Mẫu, chúng ta thử để dấu hỏi tại sao Ðức Chí Tôn đã đến bảo chúng ta Hội Yến Diêu Trì, Ngài muốn gì đó ? Muốn cho toàn cả con cái của Ngài, chớ không phải với ba người đó mà thôi.
Ðoạt cơ siêu thoát, tức nhiên ta nói thường ngữ của chúng ta là muốn cho toàn thể con cái của Ngài đoạt đặng cơ siêu thoát đó vậy.
Xưa kia con người đi tìm
Ðạo, còn hôm nay trái lại Ðạo đến tìm người.
Ôi ! Nếu ta tưởng tượng
cái ân hậu vô biên của Ðức Chí Tôn đã thi thố, thì chúng ta hạnh phúc không thể
gì có ngôn ngữ nào mà tả cho đặng.
Thật ra hôm nay chúng ta
hội hiệp cùng nhau đây, nó sẽ trở thành một tương lai, cũng như bên Thánh Giáo
Gia Tô tức nhiên là Công Giáo họ có phương thông công cùng Ðức Chí Tôn đó vậy.
Hạnh phúc thay cho những
người đặng Hội Yến Diêu Trì hôm nay, tức nhiên đặng hồng phúc hội hiệp cùng Bà
Mẹ Thiêng Liêng của chúng ta, lẽ dĩ nhiên được mang sứ mạng thiêng liêng nơi
mình, cả toàn con cái của Ðức Chí Tôn, nam cũng thế, nữ cũng thế, kẻ Ðông người
Tây, kẻ Nam người Bắc đem cả cơ bí mật Thiêng Liêng của Ðức Chí Tôn là lòng yêu
ái của Ngài mà rải khắp cho toàn thể con cái của Ngài đều hưởng.
Mỗi một năm chúng ta được
hưởng cái hạnh phúc hội hiệp cùng nhau, mỗi khi Hội Yến Diêu
Trì được sum hiệp cùng mấy em, nam nữ đông đảo chừng nào thì càng thêm
vui mừng hân hạnh chừng ấy.
Nhớ một tích xưa, có một bà mẹ đó nhiều
con, rồi họ xúm lại với nhau thay phiên đặng nuôi mẹ. Hễ khi anh cả nuôi rồi thì
cân được bao nhiêu, tới em thứ nuôi, rồi cân phải hơn ra hay như số đấy mới đặng,
nhưng trong đám con ấy rủi thay người nghèo mà là út, kẻ nghèo ấy lại được bà mẹ
yêu ái bênh vực hơn, phần nghèo khó có phương gì nuôi mẹ cho đầy đủ đặng, nên hễ
khi trao đổi đến nơi tay người út ấy thì bà ốm o gầy mòn. Ăn không đủ thế nào
cũng ốm, bây giờ đến phiên ngày cân đây thì bà phải làm sao, bà lận lưng thêm
chì cho nặng để cân, không thì tội nghiệp cho đứa nhỏ nghèo. Cho nên lời tục gọi
họ là 'Bà mẹ thương con phải bù chì' là lẽ ấy. Bà Mẹ Thiêng Liêng của chúng ta
cũng vậy, tôi tưởng nơi cõi Thiêng Liêng kia, không ai mà bảo vệ binh vực cả
linh hồn của chúng ta hơn là Bà Mẹ Thiêng Liêng.
Mỗi phen chúng ta hội hiệp
cùng Người mỗi năm một lần, thử thí nghiệm coi, cả con cái của Ngài khi về thì
sẽ đặng an ủi và có cái vui hứng làm sao đâu, không biết mấy em nam nữ có cái
cảnh tượng đó hay chăng?
Ðền Thờ của Ðại Từ
Mẫu chúng ta, Bà không kể con cái sang trọng cao sang của con bà đâu, trái ngược
lại Bà lại thương yêu binh vực những đứa con nào nó thiệt thà hèn yếu hơn hết.
Trong cả mấy em đây, nếu có đứa em nào thiếu thốn cả tinh thần và vật chất,
thiệt thòi nghèo khổ, tật nguyền, dám chắc bà Mẹ Thiêng Liêng của chúng ta
sẽ vui ở với những kẻ ấy lắm vậy. Chỉ cho mấy em một cái Bí Pháp là khi nào
mấy em quá thống khổ, quá đau đớn tâm hồn, mấy em đừng vội sầu thảm, các em quì
xuống giữa không trung, các em nguyện với Bà Mẹ Thiêng Liêng ấy một lời cầu
nguyện, chắc chắn rằng : Bà chẳng hề khi nào từ chối cùng mấy em. Toàn con cái của Ðức Phật Mẫu thí nghiệm thử coi.
Trong cảnh đồ lưu nơi Hải
Ngoại cái chết đưa bên lưng, thấy cả hiện tượng Bà ở bên ta đó vậy. Cái hiển
hách anh linh của Bà: Từ thử đến giờ chưa có trong cửa
Ðạo nào hưởng được. Mấy em thí nghiệm coi rồi để tâm cả thảy, nếu muốn cho Bà
thương yêu mình có cái Bí Pháp hay ho hơn hết, mấy em thương yêu những kẻ tật
nguyền, đau khổ, ngu hèn, khốn mạt, mấy em thử nghiệm lấy cái huyền linh của Bà.
Cầu chúc ân Thiêng Liêng của Bà chan rưới bủa khắp toàn thể con cái của Ðức Chí Tôn, nam cũng vậy, nữ cũng vậy, nhứt là mấy đứa thơ sinh, mấy đứa trẻ nhỏ côi cút .
Theo Cựu Luật hễ khi nào chơn thần của chúng ta, tức nhiên lời ngoài đời gọi là cái' Vía' của chúng ta đây, mà được trở về cùng Mẹ Sanh của chúng ta, tức nhiên Ðức Diêu Trì Kim Mẫu, thì ta đã đạt Pháp và đã thoát kiếp nghĩa là ta đã đạt Ðạo.
Từ trước biết bao nhiêu Ðấng đã tìm Ðạo khó nhọc gay go không biết mấy trăm kiếp, đã chịu khổ hạnh, nâu sòng đã đạt Pháp tức nhiên đạt Ðạo, thời buổi đó loài người đi tìm Ðạo. Ngộ nghĩnh thay thời buổi nầy Ðức Chí Tôn lại đến mở Ðạo, lại để cho Ðạo đến tìm ta, khi Ðức Chí Tôn đến mở Ðạo rồi thì Ngài đã giao cả Thánh Thể của Ngài cho Ðức Phật Mẫu, nghĩa là : Ðại Từ Phụ khi đã đến nhìn con cái của Ngài, rồi Ngài liền giao cả con cái của Ngài lại cho Ðức Ðại Từ Mẫu của chúng ta đó vậy.
Hạnh phúc thay cho nhơn sanh đã có toàn vẹn Cha Mẹ, nương dưới bóng Từ Bi của hai Ðấng ấy. Hỏi thử chúng ta còn hạnh phúc chi hơn nữa hay chăng ?.
Ở dưới mặt thế gian nầy nếu chúng ta đạt được cái đặc ân Thiêng Liêng ấy, hưởng lòng yêu ái vô tận của thân sinh ta là Cha và Mẹ thì thiên hạ gọi là đã quá hạnh phúc rồi.
Còn hôm nay phần Hồn, phần Thiêng Liêng của chúng ta đã rủi sanh nơi cõi thảm khổ nầy mà đặng Cha Mẹ đến cùng ta, lại cùng chia sớt khổ não với ta, hỏi thử cái hạnh phúc ấy dường nào.
Thưa cả các bạn đồng sanh, nghĩa lý Ðức Chí Tôn và Phật Mẫu đến, chắc cả thảy các bạn cũng đã hiểu rồi, nhưng đến đặng chi ?
Ðến đặng nhắc ta, dầu cho cảnh khổ não các con đã mang thi hài xác tục nầy chịu Tứ khổ, tức nhiên Tứ Diệu Ðề các con nên nhớ rằng, các anh em đồng sanh cùng các con cũng chịu trong Tứ khổ ấy. Nếu các con biết phận sự của mình, phận sự Thiêng Liêng yếu trọng là các con nhìn nhận cả toàn nhơn loại, tức nhiên cả chúng sanh là anh em đồng khổ của các con đó vậy. Ngày giờ nào các con biết Ðạo, nương dưới lẽ ấy, cái lẽ trọng yếu ấy, phận các con là đặc phận ấy là mầm thương yêu vô hạn, hầu một ngày kia các con trở về ngôi vị không thẹn nhìn nhau trong một kiếp sanh dù có sống trăm tuổi chẳng qua là một giấc chiêm bao mà thôi. Một giấc huỳnh lương thảm khổ nầy không vui sướng gì, chúng ta biết cả thảy đồng khổ cả. Nếu chúng ta biết chun xuống 'Cái mộ khổ não sâu sắc đau đớn ' đặng lấy cái khối ngọc vô đối của Chí Tôn dành để cho chúng ta, là cái khối Từ Bi Bác Ái vô tận của Ngài đã để trong tâm hồn ta đồng sống với nhau trong một khối ấy thì kiếp sống của chúng ta nó hạnh phúc là dường nào.
Nhưng trái ngược lại, quả kiếp của kiếp sanh của chúng ta hiện nay sẽ trở nên trường tranh đấu tàn sát lẫn nhau, kiếp sanh vô vị ấy, nó có thể lôi cuốn chúng ta sẽ tới tận đồ chi khổ hay là xuống cửa địa ngục luân hồi đời đời kiếp kiếp, thử so sánh hai lẽ ấy rồi ta lựa chọn lẽ nào ?
Lấy trí khôn ngoan mà suy đoán tưởng cả thảy con cái Ðức Chí Tôn đã ngó thấy khổ não ấy và đã suy đoán nhiều rồi. Chỉ mơ ước Ðức Mẹ và Ðại Từ Phụ ban hồng ân cho cả thảy con cái của Ngài khôn ngoan hơn nữa, đặng định phận đối với bạn đồng sanh của mình, tạo lập hạnh phúc của mình đặng hay chăng là hưởng được lòng yêu ái của hai Ðấng ấy, rồi lấy lòng yêu ái ấy rải khắp cho toàn nhơn loại được hưởng. Ấy là bổn phận của chúng ta khi Chí Tôn đã nhọc nhằn đến giao phó cho chúng ta đó vậy.