-800x1016.jpg)
Một
lần trên đường giáo hóa, hôm ấy đức Phật đi khất thực một
mình, gặp một người Bà-la-môn khác cũng theo sau chửi Phật, chửi mãi mà
đức Phật vẫn lặng lẽ đi, không đối đáp gì cả. Ông tức quá, đến đầu
đường ông chận Phật, đức Phật dừng lại, trải tọa cụ ngồi. Ông hỏi:
- Sa-môn Cù-đàm thua tôi chưa?
Đức Phật trả lời:
Kẻ hơn thì thêm oán,
Người thua ngủ chẳng yên,
Hơn thua hai đều xả,
Ấy được an ổn ngủ.
Như vậy quí vị thấy, nếu hỏi chúng ta thua chưa thì chúng ta nói thế
nào? Có lẽ sẽ nói: Tôi nhịn đó chớ không phải tôi thua đâu. Ráng nhịn
chớ trong lòng còn tức lắm nghĩa là có cơ hội sẽ trả thù. Trái lại đức
Phật bình tĩnh trả lời: Kẻ hơn thì thêm oán, nghĩa là nếu mình hơn thì
kẻ bị thua oán mình.
Người thua ngủ chẳng yên: nếu nghĩ rằng mình thua thì tức, ngủ không
được. Quí vị nhớ lại khi nào cãi với ai mà chịu lép một, hai câu, khi về
nhà tối đó ngủ ngon không? Cứ nhớ phải đáp câu nào cho hay hơn, nặng
hơn, nghĩ hết câu này đến câu khác, so sánh, suy tính... nên rồi mất
ngủ.
Hơn thua hai đều xả: bỏ cả hơn, cả thua, cả hai đều bỏ hết.
Ấy được an ổn ngủ, tức là an ổn ngủ một giấc thật ngon.
Như vậy sở dĩ chúng ta mất ăn mất ngủ là tại điều gì? Tại những hơn
thua, được mất! Khi được cũng ngủ không yên, mất cũng ngủ không xong.
Hơn người, khi trở về vẫn còn hằn học nhớ mình nói câu đó hay, hành động
đó giỏi, còn nếu thấy thua thì bực tức ngủ không được. Trái lại đức
Phật gác ra ngoài việc hơn thua nên Ngài an ổn tự tại, không buồn, không
bực. Bài kinh trên trích trong kinh A-hàm.
Như vậy quí vị thấy đức Phật bị Bà-la-môn chửi, kêu tên chửi
chớ không phải nói xa nói gần như chúng ta hiện nay, thế mà đức Phật
vẫn thản nhiên và còn nói lên những lời đạo lý cho người ta thức tỉnh.
Trên đây là cá nhân chửi, tiếp đến là tập thể chửi. Sau khi đức Phật
thành đạo chưa lâu, có lẽ khoảng bốn năm năm, khi ấy Ngài còn trẻ, một
hôm Ngài đi giáo hóa đến một vùng có một người Bà-la-môn giàu có lại
giỏi về tướng số và sanh được một cô con gái thật đẹp. Vừa gặp Phật ông
liền xem tướng, thấy gần đủ ba mươi hai tướng tốt của Phật ông trầm trồ
khen, rồi vội vã trở về báo tin cho vợ biết là có một người tướng thật
tốt, nếu ở thế gian sẽ làm vua Chuyển luân. Vợ chồng ông từ lâu muốn
tìm một người rể xứng đáng, nay gặp người này, ông thật vừa lòng. Nghe
xong bà bảo ông dẫn bà đến gặp đức Phật. Khi ấy đức Phật khất thực
xong, Ngài ngồi dưới cội cây thọ trai. Hai ông bà đến gặp lúc Phật đang
thọ trai, ông chỉ cho bà thấy những tướng tốt của Ngài, rồi hai ông bà
cùng đồng ý nói thế này: “Ngài Cù-đàm, chúng tôi có một đứa con gái
đẹp lắm, xin gả cho Ngài.” Nghe đến đó đức Phật liền đáp: “Ông nói con
gái của ông đẹp, nhưng dưới mắt người tu chúng tôi, tất cả người dù đẹp
dù xấu cũng chỉ là một đãy da chứa toàn đồ hôi hám đâu có giá trị gì.”
Khi đó có một đứa thể nữ đi theo, nghe được lời này, nó về thuật lại
cho cô tiểu thơ nghe, cô rất tức giận, từ trước đến nay chưa có ai dám
khinh chê cô, nay Sa-môn Cù-đàm dám chê cô là một đãy da hôi thúi, cô
thề sẽ trả thù. Sau đó vua nước Kosambi đi hỏi cô làm vợ, và cô được
làm thứ hậu. Một hôm đức Phật đi giáo hóa đúng vào xứ cô ở.
Nghe tin
Ngài đến, đó là cơ hội hiếm có để cô trả thù, cô thuê những người hung
bạo trong vùng đón Phật, dặn khi thấy đức Phật tới thì cả đoàn nam nữ
vây quanh chửi đến khi nào đức Phật đi chỗ khác mới thôi.
Lần này đức Phật đi có ngài A-nan đi theo. Hai thầy trò vừa vào xứ đó,
bỗng dưng một nhóm người cả nam lẫn nữ xông ra chửi, đua nhau chửi. Đức
Phật vẫn thản nhiên như không có việc gì, nhưng ngài A-nan thì chịu
không nổi nên mới thưa:
- Bạch Thế Tôn, thôi chúng ta đi chỗ khác.
Đức Phật hỏi:
- Đi đâu A-nan?
- Bạch Thế Tôn, chúng ta qua nước Đề-xá.
- Nếu đến nước đó mà dân chúng cũng cư xử giống như dân ở đây thì ông nghĩ sao?
- Bạch Thế Tôn, chúng ta qua thành Hoa Thị.
- Nếu đến đấy mà dân chúng cũng cư xử như thế này thì ông nghĩ sao?
- Bạch Thế Tôn, chúng ta đến nơi nào mà người ta không bạc đãi chúng ta
như ở đây, như là về thành Tỳ-xá-ly hay là thành Vương Xá chẳng hạn.
Đức Phật liền đặt câu hỏi:
- Tại sao dân chúng thành Vương xá, thành Tỳ-xá-ly lại ưu đãi chúng ta?
Ngài A-nan thưa:
- Bạch Thế Tôn, vì dân chúng ở đó đã từng nghe Thế Tôn dạy, họ biết rõ
chánh pháp và họ có trí tuệ phân biệt được hành động nào là thiện, hành
động nào là tội lỗi, do đó họ rất chiêm ngưỡng đức Thế Tôn, thôi chúng
ta về đó đi.
Đức Phật liền hỏi:
- A-nan, giả sử có người thầy thuốc giỏi bậc nhất có thể đăng bảng
trước cổng rằng: ở đây chỉ trị bệnh cho những người bệnh nhẹ và không
bệnh, còn ai bệnh nặng xin mời đi nơi khác, có như vậy không A-nan?
- Bạch Thế Tôn, không.
- Tại sao?
- Vì thầy thuốc hay cần trị cho những người bệnh nặng, nếu thầy thuốc
có lương tâm mà bệnh nặng không trị giùm, chỉ trị bệnh nhẹ và không
bệnh thì thật là vô lý.
- Này A-nan vì sao dân chúng ở xứ này lại đối đãi tệ bạc với chúng ta như vậy?
- Bạch Thế Tôn, vì ở đây họ chưa từng nghe Phật thuyết pháp, họ không
biết hành động nào là thiện, hành động nào là ác, nên họ mới xử tệ với
chúng ta.
- A-nan, Như Lai ra đời vì làm lợi ích cho mọi người, vì cứu khổ chúng
sanh, cũng như người thầy thuốc hay là cốt để trị những người đang đau
khổ vì bệnh trầm trọng. Dân chúng ở đây như những người bệnh nặng, Như
Lai cần phải có mặt để giáo hoá họ, còn dân chúng ở thành Tỳ-xá-ly hay
Vương xá giống như những người bệnh nhẹ không cần đến Thế Tôn, chỉ
những đệ tử của Thế Tôn cũng đủ để giáo hóa họ rồi; nơi này nếu Thế Tôn
không đích thân đến thì ai dám đến đây giáo hóa?
Nghe như thế ngài A-nan liền thưa:
- Bạch Thế Tôn, ở đây đâu có ai cần nghe Thế Tôn giảng, họ xử sự quá tệ bạc thì làm sao giáo hóa?
Đức Phật giải thích thêm:
- Ví như người bệnh nặng, thân thể và tâm hồn họ bị giày xéo đau khổ
nên tư cách và ngôn ngữ họ không bình thường, vì thế họ có những lời
nói xúc chạm đến thầy thuốc, nếu người thầy thuốc thương bệnh nhân như
con thì phải bỏ qua những điều đó để trị lành bệnh cho họ. Cũng như
thế, dân chúng đây là những người bệnh nặng nên họ có những thái độ bất
thường, chúng ta nên giáo hóa họ chớ không nên bỏ họ.
Nghe Phật nói đến đó những người côn đồ liền thức tỉnh, họ đồng thưa:
- Bạch Thế Tôn, chúng tôi xin lỗi Ngài, chúng tôi thật là người bệnh nặng, mong Ngài ở lại đây giáo hóa chúng tôi.
Đức Phật và ngài A-nan ở lại, chỉ hơn một tuần lễ họ đã qui y rất đông, không kém thành Tỳ-xá-ly hay Vương xá bao nhiêu.
Như vậy quí vị thấy đức Phật có bị chửi không? Một hay nhiều người
chửi? Khi bị chửi đức Phật có buồn giận không? Đó là những hành động
chúng ta phải nhớ mãi, phải lấy làm kim chỉ nam trên đường tu, chớ nếu
vừa nghe một lời chửi mắng đã nổi cáu lên, bỏ đi thì chắc trên đường
tu, trên đường giáo hóa chúng ta không làm được gì cả.
H.T Thiền Sư Thích Thanh Từ
Ý kiến bạn đọc (1)
Trang - 07:50 AM 19/04/2021 Vi phạm