Tủ Sách Thientamism

HỘI LONG HOA - phần 2

Đăng lúc: 02:29 AM 25/11/2017 0   2001

Cùng Chủ Đề

Phương Pháp Học Thuộc Lòng Chú Thủ Lăng Nghiêm
Chú Lăng Nghiêm (tiếng phạn: Shurangama Mantra) – Thần Chú Uy Lực...
Phật Nói Uy Lực Của Lăng Nghiêm Thần Chú
Phật nói về uy lực của Thủ Lăng Nghiêm Thần Chú.Khi nào còn...
Sự Tích Những Cộ Bông Trong Hội Yến Diêu Trì
(NGÀY 15 THÁNG 8 BÍNH THÂN)CỘ BÔNG HÌNH ĐỨC PHẬT MẪU VÀ CỬU VỊ...



IV.PHÁI PHẬT THẦY TÂY AN - BỬU SƠN KỲ HƯƠNG

 

Hoàn cảnh lịch sử khi ra đời của đạo Bửu Sơn Kỳ Hương vào giữa thế kỹ XIX (1849) là trong hoàn cảnh đất nước và xã hội cực kỳ rối ren từ Bắc vào Nam. Trong khi đó xã hội suy thoái, vua quan ngu dốt, bất tài, lại thêm nạn tham nhũng, bóc lột, sưu cao thuế nặng, triều đình kỳ thị chém giết tôn giáo : cấm đạo Gia Tô, cấm lập chùa thờ Phật. Nạn mất mùa, đói kém, kinh tế phá sản, các bệnh dịch hoành hành đã khiến nhiều cuộc khởi nghĩa và bạo động nổ ra khắp mọi nơi.

Người sáng lập ra đạo Bửu Sơn Kỳ Hương là ông Ðoàn Minh Huyên, đạo hiệu Giác Linh, sinh năm 1807 ở làng Tòng Sơn, tỉnh Sa Ðéc (Ðồng Tháp) trong một gia đình nông dân. Ông học bình thường, đọc sách Phật từ lúc cón nhỏ. Ông lập đạo từ năm 1849, lúc ông đã ngoài 40 tuổi và nơi truyền đạo đầu tiên là đình làng Kiển Thạnh, tỉnh Long Xuyên. Thời điểm ông truyền đạo là năm nông dân mất mùa đói kém, nhiều nơi có giặc cướp nổi dậy, bệnh dịch lan tràn, dân chúng điêu linh. Ông vừa giảng đạo, vừa chữa bệnh bằng thuốc và nhiều người đã khỏi bệnh. Họ tin vào pháp thuật của ông. Do đó, ngoài danh hiệu Sư Vãi Bán Khoai, dân chúng đã tôn ông làm Phật thầy Tây An vì khi ông chữa bệnh tại Tây An cổ tự ở Châu Ðốc, mọi người gọi ông là "Phật sống". Bửu Sơn có nghĩa là Núi Vàng hay Núi báu. Núi ấy ở trong miền Bảy Núi tức Thất Sơn. Nó được ông Sư vãi Bán khoai định vị và cho biết nhờ đâu nó trở nên quí báu trong một đoạn thơ như sau:

                  Chừng nào Núi Cấm hoá lầu.

                 Thì là bá tánh đâu đâu thái bình.

Đến như hai chữ Kỳ Hương thì ông Ba Thới có giải nghĩa trong Kim cổ kỳ quan:

                      Tiếng Kỳ Hương thơm nực biên thùy

Thế thì Kỳ Hương có nghĩa là mùi hương lạ, tiếng thơm lan truyền ra ngoài cõi biên thùy. Nói tóm lại, bốn chữ Bửu- Sơn Kỳ- Hương có nghĩa là Núi báu, sau này sẽ làm rạng rỡ cho non sông nước Việt, tiếng thơm lạ bay nực ra ngoài cõi biên thùy báo tin một nguồn ân thánh triết ra đời tạo lập một kỷ nguyên mới, cõi đời Thượng nguơn an lạc. Danh từ Bửu- Sơn Kỳ- Hương đã trở thành danh hiệu một tông phái Việt Nam do Đức Phật Thầy Tây An khai sáng.

Bài thơ khoán thủ "Tứ bửu linh tự" sau đây của Đức Phật Thầy Tây An sáng tác còn lưu truyền đến nay mà nhiều người được biết:

  BỨU        NGỌC     QUÂN     MINH     THIÊN   VIỆT     NGUYÊN.

  SƠN        TRUNG               MẠNG    ĐỊA       NAM      TIÊN.

  KỲ           NIÊN      TRẠNG   TÁI          TÂN      PHỤC     QUỐC,

  HƯƠNG  XUẤT    TRÌNH     SINH       TẠO     NGHIỆP   YÊN.

Đây là một bài thơ thuộc loại "tung hoành dọc", nghĩa là đọc bề dọc cũng có nghĩa mà đọc bề ngang cũng có nghĩa. Cứ theo chiều dọc đọc xuống, chúng ta sẽ có một bài thơ bảy câu bốn chữ:

                                Bửu- Sơn Kỳ- Hương ,

                                Ngọc Trung Niên Xuất,

                                Quân Sư Trạng Trình.

                                Minh Mạng Tái Sinh.

                                Thiên Địa Tân Tạo.

                                Việt Nam Phục Nghiệp.

                               Nguyên Tiền Quốc Yên.

Mỗi câu đều có nghĩa, mặc dù trong đó chứa nhiều ẩn tự ẩn ngữ, cần phải hiểu cách chiết tự đảo cú mới khám phá được lý diệu mầu huyền bí.

          Nói tóm lại Đức Phật Thầy Tây An dùng bốn chữ Bửu- Sơn Kỳ- Hương làm tông danh, với ý nghĩa là để ghi dấu chỗ phát tích của tông phái do Ngài sáng lập và báo tin một chuyển biến lớn trong đời sống của dân tộc Việt Nam. Ngoài ra bốn chữ Bửu- Sơn Kỳ- Hương còn hàm súc những giáo pháp mà Ngài xướng xuất để hóa độ chúng sinh trong buổi Hạ Nguơn để kịp kỳ đi đến Hội Long Hoa và tạo lập đời mới.

 

V. PHẬT GIÁO HÒA HẢO

 

          Đức Huỳnh Giáo Chủ hay Đức Huỳnh Phú Sổ mở Đạo năm Kỷ Mão (1939). Trong vòng mấy mươi năm mà tôn giáo mới đã hấp dẫn một số tín đồ rất lớn ở các tỉnh Miền Tây Nam Phần. Sự kiện nầy chứng tỏ Ngài phải có một sức mầu nhiệm nào nên mới thức tỉnh được một số tín đồ như thế. Những nguyên nhân của sự sùng tín và lớn mạnh của Phật Giáo Hòa Hảo là sự xuất chúng lỗi lạc của một người không có học cao mà xuất khẩu thành thi, hùng biện, giảng Đạo và diễn thuyết thao thao bất tuyệt, cách chữa trị bịnh kỳ diệu của Ngài cứu rất nhiều người bị bịnh nan y, những lời tiên tri, những pháp môn hành Đạo và nhất là những sự tiết lộ của ngài về Đại Hội Long Hoa lại trùng hợp với tư tưởng trong Sấm Giảng của Sư Vãi Bán Khoai. Chính tay Ngài viết về sứ mạng của mình như sau:

       “ Ngày 18 tháng 5 năm Kỷ Mão ( 1939 ), vì thời cơ đã đến, Lý Thiên Đình hoạch định, cuộc nguy cơ thảm họa sắp tràn lan. Ta đây tuy không thể đem phép huệ linh mà cứu an tai họa chiến tranh tàn bạo do loài người tàn bạo gây nên; nhưng mà thử nghĩ: sinh trong đất Việt Nam nầy, trải qua bao kiếp trong địa cầu lăn lộn mấy phen, tùy cơ pháp chuyển kiếp luân hồi ở nơi hải ngoại để thu thập những điều đạo học kinh nghiệm huyền thâm, lòng  mê si đã diệt, sự vị kỷ đã tan mà kể lại nguồn gốc phát sinh; trải bao đời giúp nước vùa dân cũng đều mãi sinh cư nơi đất Việt…Những kiếp gần đây, may mắn gặp Minh sư, cơ truyền Phật pháp, gội nhuần ân đức Phật, lòng đã quãng đại từ bi, hềm vì nỗi cảnh quốc phá gia vong,máy huyền cơ đã định, lòng thương trăm họ vướng cảnh đồ lao, chi xiết xót thương chúng sanh vạn khổ. Nghĩ lúc còn làm người trong biển tục, lăn lộn chốn mê đồ mà chẳng quản thân giúp cứu dân, vong thân vị quốc, huống chi nay cơ mầu đã thấu tỏ, sớm chiều hầu chơn Phật nghe Kinh, ngao du tứ hải, dạo khắp Tiên bang, cảnh an nhàn của người liễu Đạo, muôn ngày vô sự, lánh sạch phàm tâm, sao chẳng ngồi nơi ngôi vị hưởng quả bồ đề trường thọ mà còn len lỏi xuống chốn hồng trần đặng chịu cảnh chê khen? Vì lòng từ ái chứa chan, thương bách tính tới hồi tai họa. Phật Vương đã chỉ rõ máy diệu huyền chuyển lập Hội Long Hoa, chọn những đấng tu hành cao công quả để ban cho xứng vị, xứng ngôi; người đủ các thiện căn để giáo truyền Đại Đạo, định phân ngôi thứ gây cuộc hòa bình cho vạn quốc chư bang…”

                             ( Bạc Liêu, ngày 18.5. Nhâm Ngũ – 1942)

          Khi nói về Tận Thế, Đức Huỳnh Giáo Chủ mở đầu quyển Sấm Giảng Khuyên Đời Tu Niệm  như sau:

      HẠ NGUƠN nay đã hết đời,

     Phong ba biến chuyển đổi đời gia cang.

     Năm Mèo Kỷ Mão rõ ràng,

     Khắp trong thiên hạ nhộn nhàng xiết chi…

Phật, Trời thương kẻ nhu mì

Trọng cha, yêu Chúa kính vì tổ tông…

Đời còn chẳng có bao lâu

Rán lo tu niệm đặng chầu Phật, Tiên.

Thế gian ít kẻ làm hiền,

Nhiều người tàn bạo làm phiền Hóa Công.

Thế gian chuyện có nói không,

Đến hội Mây Rồng thân chẳng toàn thây…

 

    Cũng giống như các Tôn giáo khác, Phật giáo Hoà Hảo cho biết rằng Hội Long Hoa là một trường thi dể chọn ngưòi hiền đức:

Long Hoa Tiên Phật đáo Ta bà.

Lừa lọc con làng, diệt quỉ ma.

Nếu mãi mê man mùi tục lụy.

Linh hồn chìm đắm chốn Nê hà

 

    Lập Hội Long Hoa để sàng sảy mà biết người hièn đức còn lại bao nhiêu:

Lập rồi cái Hội Long Hoa,

Đặng coi hiền đức được là bao nhiêu.

Gian tà hồn xác cũng tiêu,

Thảm thương bá tánh chín chiều quặn đau.

 

    Sau cuộc sàng sảy, biến chuyển sẽ xảy ra, nào là cảnh của cải phút chốc tiêu tan, nào là cảnh giặc giã bốn phương nổi lên, nào là nạn đói xảy ra người người phải điêu linh, nạn đó kéo dài từ khi bắt đầu xảy ra biến cố đến ngày lập đời Thượng Nguơn mới dứt.

“Sau lập Hội thì già hóa trẻ,

Khắp hoàn cầu đổi xác thay hồn.

Đức Ngọc Hoàng  mở cửa thiên môn,

Đặng ban thưởng Phật, Tiên với Thánh”…

 

    Nào là nạn quỉ vương gây tai họa cho dân chúng, vì Đức Huỳnh Giáo Chủ cho biết rằng trời đã mở cửa cho nó xuống:

Thời kỳ nầy nhiều qủy cùng ma,

Trời mở cửa quỉ vương xuống thế.

 

Nào là nạn băng sơn huỷ diệt, nạn hồng thủy chôn vùi hằng triệu người dưới làn sóng đỏ. Các biến chuyển chấm dứt thì có tiếng nổ và Đức Huỳnh Giáo Chủ quả quyết rằng:  Bấy giờ có phép lạ, Tiên Phật xuất hiện, chư bang hàng phục, không chiến mà thành, súng không thể nổ nữa. Ở Việt Nam có một vị Quân Sư thượng trí, có lục thông: thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, thần túc thông, tha tâm thông, túc mạng thông, lậu tận thông; ngồi một nơi mà mà thấy xa, nghe xa, biết cả ý muốn của con người. Cả 18 nước tham chiến phải phục tùng. Người hiền được thưởng, kẻ ác bị trừng phạt. Loài người còn sống sót sẽ thay hồn đổi xác nhờ phép Tiên, phép Phật. Địa hình, địa vật của trái đất đều đổi mới, cây cối tốt tươi, người hiền còn sống sót hưởng đời Thượng Nguơn Thánh Đức.

Thời kỳ nầy sẽ có Minh Vương cai trị thì đời mới an cư:

Đạo đời nào có tư riêng,

Minh Vương sửa trị mới yên Ngôi Trời.

 

          Sứ mạng của Ðức Huỳnh Giáo Chủ hay mục đích của Phật Giáo Hòa Hảo là hoàn thành sự nghiệp cứu độ chúng sanh cho được sống còn trong đời Thượng nguơn an lạc. Nhưng muốn được sống còn trong đời Thượng nguơn an lạc, “làm dân Phật quốc, hưởng sự thái bình" thì trước hết phải đi qua ngưỡng cửa Hội Long Hoa để được chọn lựa. Ðiều kiện được dự Hội Long Hoa và được chọn lựa đưa qua đời Thượng nguơn phải là người Hiền, như Ðức Huỳnh Giáo Chủ đã cho biết:

                             Lập rồi cái Hội Long Hoa,

                      Ðặng coi hiền Ðức được là bao nhiêu…

                            Trở chơn cho kịp Long Hoa,

                     Long Hoa có mặt ấy là Hiền Nhơn…

 

Phương pháp để cứu độ hạng thiểu căn thiểu phước, hạng chiếm đa số trong thời kỳ Hạ nguơn nầy là pháp môn Học Phật Tu Nhân. Vì theo Ðức Huỳnh Giáo Chủ thời cơ đã cấp bách căn khí chúng sanh lại bạc nhược, nếu đem giáo pháp có tánh cách lâu dài hay cao viễn ra giáo hóa thì không thể nào kịp, không sao tránh khỏi nạn hoại diệt của cõi đời Hạ nguơn. Chi bằng đào tạo nên hạng người Hiền Ðức đủ điều kiện dự Hội Long Hoa, khi được làm dân Phật quốc, hưởng cảnh lạc nhàn của cõi Thượng nguơn, sẽ tiếp tục tu hành để đạt quả vị giải thoát, thành Tiên thành Phật.

Pháp môn Tịnh độ mặc dầu dễ tu dễ hành nhưng cho được vãng sanh về cõi Cực Lạc, chẳng phải ai ai cũng có thể làm được. Sở dĩ ít người làm được là vì ít có người thành tựu niệm Phật nhứt tâm tức niệm Phật tam muội mà Ðức Huỳnh Giáo Chủ gọi nôm là niệm rành như Ngài đã viết:

        Xưa nay sáu chữ lạnh tanh,

Chẳng ai chịu khó niệm sành thử coi.

 

Muốn cho được vãng sanh, người niệm Phật phải hoàn mãn về hai phương diện: nội nhân và ngoại duyên.

            - Về nội nhân là phải thành tựu niệm Phật nhứt tâm hay tam muội (chánh định) hay nói theo thuật ngữ của Ðức Huỳnh Giáo Chủ là niệm Phật cho sành.

           - Về ngoại duyên, theo Ðức Huỳnh Giáo Chủ, phải có 2 yếu tố khá quan trọng, rất khó thành đạt. Đó là 2 điều kiện mà người niệm Phật phải có là: được “trọn lành" và "trọn sáng". Cho được trọn lành, hành giả phải hoàn tất giai đoạn “chư ác mạc tác” và "chúng thiện phụng hành" (điều ác đừng làm; điều lành siêng làm) của Ðức Phật đã dạy, tức là hoàn thành đạo làm người. Và cho được trọng sáng, hành giả phải hoàn tất giai đoạn “tự tịnh kỳ ý” trong bài Tứ cú kệ "chư ác mạc tác" của Ðức Phật, nghĩa là đã đạt được sự tỏ ngộ tự tâm, tức là huệ tâm khai phát, như Ðức Huỳnh Giáo Chủ đã nhận:

                                      Nếu ai mà biết chữ tu trì,

                             Tâm bình tịnh được thì phát huệ.

 

    Nhưng làm thế nào cho tâm được bình tịnh?

·    Mắt nhìn trần đỏ niệm Di đà,

·    Nguyện vái thân này khỏi đọa sa.

·    Muôn đạo hồng quang oai Ðức Phật,

·    Soi đường minh thiện đến Long Hoa…

·    Ngày tiêu diệt từ năm Bính Tý.(1876, 1936?)

·    Đến năm nay hao hớt đã nhiều.

·    Các ngoại bang đà nhuộm máu điều,

·    Sao trần thế không toan chẳng liệu?

·    Phật chẳng qua dụng chữ tín thành

·    Chớ nào dụng hương, đăng, trà, quả…

·    Đạo Quỉ Vương rất nhiều chi ngánh,

·    Khuyên dương trần sớm tránh mới mầu.

·    Để ngày sau đến việc thảm sầu

·    Rán nghe kỷ lời ta mách trước.

                                                       ( trích Sấm giảng 1939 )

 

    Ngài còn để lại bài kệ, dạy dỗ  rất thâm thúy, xin trích một đọan như sau:

·        Lòng quãng ái xót thương nhân  chủng,

·        Buổi lố lăng Phật giáo suy đồi.

·        Kẻ tu hành ai nở yên ngồi,

·         sớm kệ chiều kinh thong thả.

·        Mình đã gặp con thuyền Bát Nhã,

·         lý nào ích kỷ tu thân?

·        Phật Tổ xưa còn ở nơi trần,

·        Ngài gắng sức ra công hoằng hóa.

·        Nền Đại Đạo lưu thông khắp cả.

·        Bực Tiên, Hiền đều trọng Phật gia.

·        Rèn dân bằng giáo thuyết bình hòa,

·        Giống bác ái gieo sâu vô tận.

·        Sau nhằm buổi phong trào tân tấn,

·        Đua chen theo vật chất văn minh,

·        Nên ít người khảo xét kệ kinh,

·        Được dắt chúng hữu tình thoát khổ.

·        Thêm còn bị lắm phen giông tố,

·        Lời tà sư ngoại Đạo gieo vào,

·        Cho nhơn sanh trong dạ núng nao,

·        Chẳng gìn chặt gương xưa mạnh mẽ.

·        Dụng thế lực dùng nhiều mánh khóe,

·        Cám dỗ người đạng có khiến sai.

·        Chúng nằm không hưởng của hoạnh tài,

·        Để khốn khổ mặc ai trối kệ.

·        Mắt thấy rõ những điều tồi tệ,

·        Tai thường nghe lắm giọng ru người.

·        Thêm  thời này thế kỷ hai mươi,

·        Cố xô sệp thần quyền cho hết.

·        Người nhẹ dạ nghe qua mê mết,

·        Rằng nên dùng sức mạnh cạnh tranh,

·        Được lợi quyền lại được vang danh,

·        Bài xích kẻ tu hành tác phước.

·        Làn sóng ấy nhiều người đón rước,

·        Dục dân  tâm sôi nổi tràn trề.

·        Cổ tục nhà phỉ báng khinh chê,

·        Cho tôn giáo là mùi thuốc phiện.

·        Ai nếm vào ắt là phải nghiện,

·        Chẳng còn lo trang võ đấu chinh.

·        Lấy sắc thân dẹp nỗi bất bình,

·        Bỏ đức tính của cân Nhơn Quả.

·        Dầu ai có bền gan sắt đá,

·        Cũng động lòng trước cảnh ngửa nghiêng.

·        Đạo diệu mầu gặp lúc truân chuyên,

·        Phận môn đệ phải lo vun quén…( 1941 )

Ðược coi Tiên Thánh tức là được sống đời Thượng nguơn là cuộc đời phàm Thánh đồng cư, nghĩa là người phàm sẽ sống lẫn lộn với Tiên Thánh trong cõi Thượng nguơn an lạc.

  

 

VI. ĐẠO CAO ĐÀI

 

A. NGÀY PHÁN XÉT & CHUYỂN THẾ

          1.  CHUYỂN THẾ LÀ GÌ ?

             

                       Đức Hộ Pháp giảng:

Theo triết lý học, định nghĩa chữ chuyển thế là xoay đổi thời đại hiển nhiên ra thời đại khác hoặc do không phù hạp, hoặc quá khuôn khổ nề nếp nên quyết đoán thay đổi lập trường thiêng liêng vì thời đại nầy đã định.

      Chuyển, nghĩa là sửa đổi cũ ra mới, lấy nghĩa lý đã định hẳn ra, tức nhiên chúng ta nhận thấy các khuôn luật đạo đức từ trước đến giờ để lại đều bị biếm trách cả, bởi vì đời quá hung tàn bạo ngược vô nhơn luân, tinh thần đạo đức không qui định, tâm lý loài người không tương quan cùng nhau, mất cả luật đồng sanh làm căn bản của loài người, luật đồng sanh gần như bị hủy bỏ bởi thấy tấn tuồng trước mắt. Nào giặc giã chiến tranh giành sống mà giết hại lẫn nhau, oán kết thâm thù, loài người do nơi ấy mà biến sanh tàn ác, cái phương sanh sống đến một giai đoạn rất khó khăn và chúng ta thử xét đoán trong các kinh điển Ðạo Giáo đã để lại là: 'Mưa dầu nắng lửa.' Trận mưa dầu nắng lửa sẽ có hiện tượng y như trong kinh đã nói. Khi tìm hiểu, định nghĩa hai chữ 'Chuyển Thế ' là thay đổi thời thế, đem kinh luật ra quan sát thấy mỗi thế kỷ, mỗi nguơn từ trước đến giờ nhiều giai đoạn cũng giống nhau một cách lạ lùng

 

             2. LUẬT THIÊN ĐIỀU TRỊ THẾ.

     

      Luật Thiên Ðiều trị thế, trị nơi địa cầu nầy là hình luật Thiêng Liêng, là ngày giờ nầy nơi Ngọc Hư Cung kiểm soát định tội phước đó vậy. Càn khôn vũ trụ đều có đại hội lập luật trong một năm giáp vòng bửu giới. Nếu trái địa cầu nào chưa được êm đềm, luật Thiên Ðiều thay đổi khác mỗi năm, chiếu theo tấn hóa và tâm lý của nhơn sanh. Nơi Ngọc Hư Cung định Pháp Chánh cũng như trong càn khôn vũ trụ là 12 tháng một niên, 12 niên một giáp, 120 năm một thế kỷ (tất cả đều cho rằng 100 năm là một thế kỷ như vậy không đúng), 1.200 là một Giáp.

      Mỗi phen đáo đến sở hành ngày giờ ấy, có Hội Giác Tiên là thường tại, từ thử đến giờ chúng ta chưa nghe nói, vì một ngàn hai trăm năm có một vị Giáo Chủ giáng thế chỉnh Ðạo, bảo thủ tinh thần đạo đức của loài người. Cứ độ 1.200 năm có xuất hiện một nền tôn giáo để hóa chuyển thay đời, tính lại địa cầu chúng ta từ buổi phôi thai có vạn linh nơi mặt thế đến nay được ba chuyển. Nay qua hạ nguơn tam chuyển, khởi đầu thượng nguơn tứ chuyển chẳng khác gì đêm 30 sáng mùng 1 Tết của chúng ta vậy.

      Tới mức giữa không gian thì nhơn loại tới hồi khổ não đủ điều, người ta nói là tận thế, cái thuyết ấy không có đâu, nếu chúng ta dùng lời đặng nói chẳng qua là một Giáp đó thôi, tức nhiên là một nền văn minh tôn giáo chớ không phải tận thế…

      Có tận thế không? Không, vì Kiếp số của địa cầu nầy còn vĩnh cửu, chỉ thay đổi hình thể, vạn loại mà thôi, nó vẫn còn tăng tiến mãi. Chúng ta đã ngó thấy qua chừng 100 năm trước, văn minh của con người không đạt đến mức hiện tượng như bây giờ. Cơ tấn bộ tinh thần và vật chất dữ dội nhứt là trong vòng 50 năm sau. Theo đó mà tính toán lại coi, trong 500 năm nữa, nhơn loại sẽ ra sao?

 …Qua sắc dân da trắng, tinh thần vi chủ, tới sắc dân Thần thông nhơn; qua khỏi dân Thần  thông nhơn thì có sắc dân Chí linh. Lúc đó người là Thần, Thánh, Tiên, Phật tại thế. Như vậy còn hai sắc dân nữa cho 500 năm sau.

                                              (Thuyết đạo của Đức Hộ Pháp Q.I tr.132)

     

      Lời Đức Chí Tôn tiên tri đã quyết định hẳn hòi :

                              Chừng  nào  đất  dậy Trời thay xác,

                       Chư Phật, Thánh, Tiên xuống ở trần. (TNHT)

     

      Chuyển thế không có nghĩa là quả địa cầu nầy bị tiêu diệt, nhơn loại chết hết, mà chỉ là một cuộc biến thiên rộng lớn làm thay đổi hình thể mặt đất, tiêu diệt 9/10 nhơn loại, làm cho cõi đời ác trược của buổi Hạ nguơn Mạt kiếp trở thành đời Thượng nguơn Thánh đức, với những người hiền lương đạo đức, theo đúng luật Tuần hoàn của Trời Đất.

 

      B. ĐÃ CÓ MẤY LẦN CHUYỂN THẾ ?

      Sau mỗi CHUYỂN  là có một lần Chuyển thế để phán xét sự tiến hóa của nhơn loại. Địa cầu của nhơn loại chúng ta hiện nay đã trải qua 2 CHUYỂN, nên nhơn loại đã bị hai lần  chuyển, và sắp đến cuối CHUYỂN thứ ba nên sẽ có Tận thế lần ba. Theo các kinh sách xưa truyền lại thì :

 

                1. CHUYỂN THẾ LẦN THỨ NHỨT: chép trong Kinh Thánh Cựu Ước của đạo Do Thái,  trận đại hồng thủy làm nước ngập khắp mặt đất, tiêu diệt hết nhơn loại và sinh vật, chỉ còn gia đình ông Nô-ê được báo trước nên đóng thuyền mang theo số ít người  hiền và số ít thú vật  là còn sống sót.

 

                 2.CHUYỂN THẾ LẦN THỨ HAI:

      Đến kỳ Phán xét của Thượng Đế, những giống dân vô đạo đức thì bị trừng phạt hay tiêu diệt. Do đó xảy trận động đất dữ dội làm sụp đổ châu Atlantide, tạo thành Đại Tây Dương. Nền văn minh Atlantide cùng với giống dân vô đạo bị tiêu diệt.

      Tóm lại, qua hai thời kỳ chuyển thế được biết qua các kinh sách, chúng ta thấy đó chỉ là một cuộc Đại Phán xét của Thượng Đế đối với nhơn loại, công thưởng tội trừng. Chư Thần, Thánh, Tiên, Phật thi hành theo đúng Luật Nhân Quả, sau những thời kỳ chuyển luân tiến hóa nhứt định.

                 3. TIÊN TRI CHUYỂN THẾ LẦN BA

      Hiện nay, giống dân da trắng đang làm bá chủ nhơn loại trên mặt địa cầu nầy. Giống dân da trắng không đem sự khôn ngoan và sự văn minh tiến bộ của mình để giúp đỡ các giống dân khác kém văn minh hơn, không lo tổ chức xã hội cho được thuần lương đạo đức hơn, mà lại dùng sức mạnh bắt các giống dân khác làm nô lệ cho mình, đồng thời xúi giục các giống dân và các tôn giáo gây chiến với nhau, tương tàn tương sát để thủ lợi! Mặt khác, thời kỳ nầy lại rơi đúng vào cuộc tuần hoàn giáp mối của thế giới, ở vào thời Mạt kiếp của Hạ nguơn Tam chuyển, bước qua Thượng nguơn Tứ chuyển. Đấng Thượng Đế cùng chư Thần, Thánh, Tiên, Phật mở ra một cuộc Phán xét lần thứ ba gọi là Hội Long Hoa, để kết thúc một giai đoạn tiến hóa dài.

     

Xin trích ra sau đây Thánh Ngôn tiên tri cuộc Phán xét (Long Hoa Hội) kỳ ba và sự cứu độ của Thượng Đế :

        “Đời quá dữ, tội tình ấy, hình phạt kia cũng đáng đó chút. Lão vì thương yêu nhơn sanh, hội mười ngày nơi Bạch Ngọc Kinh, cãi cho qua nạn nhơn loại, nhưng luật Thiên điều chẳng dễ chi sửa đặng. Họa Âu tai Á sẽ vì nơi Thiên thơ mà sát phạt, gieo sầu để thảm cho những giống dân nào đã vì hung bạo mà gây nên nhiều điều thán oán khắp cả Càn khôn nầy.”               (TNHT 1-2 hợp nhứt, B 100)                                                       

           “Ngày vui vẻ của sanh linh đã mòn, họa Thiên điều đã cận, Càn khôn thế giới còn đeo đuổi dụng thất đức vô nhân mà gieo thảm chất sầu trong nhơn loại. Họa Âu tai Á sẽ lần lượt thay phiên nhau, dụng luật Thiên đình mà diệt phạt người vô đạo. Càn khôn cũng vì đó mà phải điên đảo…

         Thầy lấy đức háo sanh mở đạo lần ba mà vớt kẻ hữu phần, tránh khỏi nơi buộc ràng khổ phạt. Ai hữu phước đặng để chân vào, kẻ vô phần phải bị tà yêu cám dỗ.”   (TNHT 1-2 hợp nhứt, B 59)

 

    Đức Phạm Hộ Pháp thuyết đạo tiên tri cuộc Tận thế sắp tới diễn ra như sau:

      “Cơ quan chuyển thế mà Đức Chí Tôn lập trước mắt sẽ dữ dội lắm! Tấn tuồng đó vẫn còn tiếp diễn chưa dứt. Bần đạo quả quyết rằng, sẽ còn đại động dữ dội một phen nữa nơi mặt địa cầu nầy. Đặng chi? đặng giống dân da trắng giao quyền cho sắc dân mới nữa là giống dân Thần- thông- nhơn làm chủ, cầm giềng mối toàn mặt địa cầu nầy. Hại thay! Luật thiên nhiên chiếu theo kinh luật thượng cổ để lại, quan sát hẳn hoi, dở sách ra coi thấy trước thế nào, sau thế ấy, bánh xe tiến hóa vẫn đi, xây một hướng một chiều…Đức Chí Tôn lập Đạo Cao Đài là đền thờ cao trọng, đức tin to lớn, ngự trước Thiên lương loài người mới có thể thắng cơ quan Thiên điều định trước. Chúng ta, Thánh thể của Ngài, giúp Ngài giải quyết được chăng ? Nếu thoảng không được, cái hại nầy còn duy trì nữa.

      Ngài muốn Việt Nam là Thánh địa, cho nhơn loại biết rằng nhờ đây mà giải quyết cứu thế; bảo tồn nhơn loại là do con cái của Ngài, do nơi chúng ta. Nếu bất lực, chúng ta có phần lỗi đó vậy.”

                                       (Thuyết đạo của Đức Hộ Pháp  Q.I tr. 80)

Phần 1

Phần 3

Ý kiến bạn đọc (0)

Ảnh Đẹp

Có Sắc Không Hương

Một ngày kia, nữ hoàng Shaba gởi đến vua Solomon hai bó hoa rất giống nhau, để thử xem sự khôn ngoan của ông tới đâu.Đó...