Bánh xe Luân Hồi - Phật giáo Mật Tông, Tây Tạng
Kinh
sách trích dẫn: Kinh Lăng Nghiêm, Kinh Phạm Võng, Trì Bắc Ngẫu Ðàm, Tư Quy Tập,
Phật Học Phổ Thông, Kinh Kim Cang Bát Nhã, Kinh Luân Chuyển Ngũ Ðạo, Kinh Ðịa
Tạng Bản Nguyện.
Con
người từ đâu sanh ra? Chết rồi đi về đâu? Tại sao giữa đời lại có những kẻ
giàu, nghèo, sanh, hèn, đẹp, xấu, trí, ngu sai biệt? Tại sao có người hiền lành
mà thường gặp việc khổ sở không may, kẻ hung ác lại được an vui phát đạt? Ðây
là mối nghi nan thắc mắc chung của đa số người. Và theo Phật giáo, tất cả sự
việc này bao gồm trong vấn đề "Luân hồi nhân quả".
Luân
hồi và nhân quả là hai sự kiện tương quan. Bởi chúng sanh còn nghiệp trái của
nhân quả thiện ác nên mới bị luân hồi. Và sự luân hồi khổ vui trong sáu nẻo,
đều do ảnh hưởng tốt xấu của nhân quả thiện ác. Về nhân quả, có thể gồm chung
trong ba nghiệp: Phước, Phi phước, Bất động; mà nơi phát sanh lại từ thân, ngữ,
ý. Nhân nào quả ấy, trạng thái vô cùng! Còn luân hồi là sự xoay vần quanh sáu
nẻo, tóm tắt không ngoài hai lối khổ, vui.
Từ
xưa đến nay, cảnh đời trải biết bao cuộc bể dâu diễn biến, và người đời mãi
tranh đua ganh ghét tàn hại nhau vì mối danh, lợi, sắc, tài. Chúng sanh có bao
nỗi khổ là bởi gây nhiều tác nghiệp, mà sở duyên của nghiệp, lại từ nơi vọng
tâm mê hoặc chấp lấy cái ta. Nếu biết trở lại nguồn chân, chặt dứt cội gốc vô
minh ngã chấp, thì cành lá của nghiệp và bông trái của khổ phải điêu tàn. Muốn
đi đến cảnh chân lạc bên miền bỉ ngạn này, trong những đêm thanh vắng, ta nên
lặng tâm xét nghĩ, mà thao thức chuyển hướng lòng mình qua mối suy tư:
Trời
đêm in bóng mái chùa xưa
Lòng
tĩnh cuộc đời đầy khổ nhọc!
Trăng
sáng đầu non thoảng tiếng chuông
Canh
khuya cầm quyển Lăng Nghiêm đọc.
Thuyết Luân Hồi Qua Phương Diện Sự, Lý
Các
học giả Âu Tây trong khi nghiên cứu về tôn giáo Ðông phương, đều cho rằng vấn
đề "Luân hồi nhân quả", có thể gọi là giáo lý cốt yếu của nhà Phật.
Riêng về thuyết luân hồi, nếu nhìn khái quát, có hai phương diện: sự và lý.
Về
phần lý, danh từ "luân hồi" dịch ở chữ Samsara của Phạm ngữ.
"Luân" là bánh xe, "hồi" có nghĩa xoay tròn. Hình ảnh bánh
xe quay tròn là một tượng trưng rất rõ ràng, mà đức Phật đã dùng để ví cho sự
lên xuống xoay vần của chúng sanh trong lục đạo. Tất cả loài hữu tình đều theo
luật sanh, trụ, dị, diệt, khi ở cõi này, lúc đến nẻo khác, sự sống chết mãi
tiếp nối không biết khi nào cùng tận, dường như bánh xe lăn. Luân hồi là một
thuyết có chứng nghiệm, không phải hoang đường.
Sở
dĩ Phật giáo nói ra thuyết luân hồi, là để phá lối chấp đoạn và thường của thế
gian cùng ngoại đạo. Về lối chấp đoạn, có kẻ cho rằng loài người cũng như loài
vật, khi chết rồi thì cả linh hồn và thể xác đều tiêu hoại, không có đời sau.
Thuyết này không đúng, vì xưa nay trong thế giới, Ðông cũng như Tây phương, rất
nhiều sự thật chứng minh con người có chuyển kiếp ở đời sau. Vả lại, nếu cho
rằng không có việc tội phước liên quan đến đời sau, thì xã hội không yên, thế
giới này đại loạn, con người tha hồ tạo đủ những việc ác, không ai tu thiện
làm gì, bởi chết rồi là mất. Cho nên lối chấp đoạn đã sai lầm, lại còn rất nguy
hiểm.
Ðến
như lối chấp thường, có nhiều kẻ quan niệm tất cả chúng sanh khi chết rồi, linh
hồn vẫn mãi tồn tại, kiếp sau loài người vĩnh viễn làm người, loài vật vĩnh
viễn làm vật. Hoặc có kẻ bảo: nếu biết đặt hết lòng tin tưởng, vâng lời một
đấng thiêng liêng, thì sẽ được sanh lên
cõi thiên đường, vĩnh viễn hưởng mọi sự khoái lạc. Bằng trái lại, tất bị đọa
xuống địa ngục, chịu cực hình khổ sở đời đời. Hai lối chấp thường sau này đã
không đúng lại nguy hiểm. Vì nếu con người vẫn mãi được làm người không bị sa
đọa, thì không ai cần phải tu thiện, nhơn loại sẽ dùng tất cả thủ đoạn xảo trá,
làm đủ các điều ác, để hưởng mọi thú vui. Còn nếu bảo: biết tin tưởng vâng lời
đấng thiêng liêng, sẽ được hưởng phước thiên đường mãi mãi, trái lại phải vĩnh
viễn bị khổ ở địa ngục, lại cũng sai lầm. Theo sự nhận xét thông thường, mọi
người đều nghiệm thấy trong đời không vật gì có thể vĩnh viễn ở yên một chỗ, mà
trái lại luôn luôn biến đổi và xê dịch. Còn gì bất công và vô lý hơn, là chỉ
gieo nhân trong một thời gian ngắn ngủi, mà phải chịu kết quả vui khổ vĩnh viễn
ở tương lai.
Theo
Phật giáo, chúng sanh tùy nơi nghiệp thiện ác mà luân hồi trong sáu nẻo. Loài
hữu tình sở dĩ bị sống chết xoay vần, là bởi còn có tâm chấp ngã. Nếu dứt trừ
ngã chấp, hành giả sẽ trở về tánh bản chân thanh tịnh, mà thoát khỏi luân hồi.
Vĩnh Gia đại sư đã bảo: "Quả báo vui khổ đều do tâm tạo ra. Tâm nóng giận,
tà dâm, độc ác là nghiệp Ðịa ngục. Tâm tham lam, bỏn sẻn là nghiệp Ngạ quỉ. Tâm
ngu si, hôn ám là nghiệp Bành sanh. Tâm ngã mạn, cống cao là nghiệp Tu la. Giữ tròn năm giới là
nghiệp Người. Tinh tu mười điều lành là nghiệp Trời. Chứng ngộ nhơn không là
nghiệp Thanh Văn. Rõ pháp nhân duyên là nghiệp Duyên Giác. Tu hành sáu độ là
nghiệp Bồ Tát. Lòng chân từ bình đẳng là nghiệp Phật. Nếu tâm trong sạch thì
hóa sanh về Tịnh độ, ở nơi bảo cát, hương đài. Tâm dơ nhiễm thì gởi chất nơi uế
bang, ở cõi núi gò hầm hố. Muôn cảnh đều do tâm tạo, lìa nguồn tâm ra không có
hình thể chi. Vậy muốn hưởng quả lành, phải tu nhân tịnh!"