Con người ta có tám cái tật, sự việc có bốn cái đáng lo.
- Không phải việc của mình mà mình làm, như vậy là lạm
- Người ta không muốn nghe mà mình cứ cố khuyên bảo, như vậy là dại.
- Đoán trước ý người để làm vừa lòng người, như vậy là "nịnh".
- Chẳng lựa phải trái [cứ nói theo ý người ta], như vậy là a dua
-Thích vạch cái xấu của người, như vậy là gièm pha
- Làm cho bạn bè người ta giận nhau, thân thích người ta xa nhau, như vậy là gây loạn (tặc)
- Khen kẻ gian trá, bài xích kẻ khác mình, như vậy là gian tà.
- Chẳng phân biệt tốt hay xấu, cứ dung nạp hết, ngầm gợi điều người ta thích, như vậy là hiểm.
Tám tật ấy, ngoài thì làm loạn người khác, trong thì làm loạn cho bản thân, người quân tử không kết bạn với những người ấy, mà vua chúa không dùng họ làm bề tôi.
Bốn điều đáng lo là:
- Thích kinh doanh việc lớn, thay đổi chế độ cũ để cầu danh, như vậy là quá lạm (thao)
- Tự cho mình là thông minh mà chuyên quyền, xâm lấn người ta, chỉ theo ý mình, như vậy là tham
- Biết lỗi mà không sửa, người can mà không nghe, lại còn làm điều ác hơn nữa, như vậy là lì (ngận)
- Đồng ý với mình thì khen, trái ý mình thì chê, như vậy là kiêu căng.
Chỉ người nào bỏ được tám tật và tránh được bốn điều đáng lo kể trên thì mới có thể dạy được.