Kinh Lăng Nghiêm là một bộ kinh quan trọng hướng dẫn tu hành của nhà
Phật. Do sự kì diệu của nó nên người ta đã giấu nó. Và để truyền bá đi
xa, một vị đã viết kinh này lên lụa và xẻ bắp thịt để giấu kinh.
Mời các đạo hữu xem chi tiết :
Kinh-Lăng-Nghiêm là một bộ kinh quý báu vô cùng, chỉ đường lối tu hành
một cách rành mạch, nào là giáo, lý, hạnh, quả đều rõ ràng. Người tu
phải trải qua bao nhiêu địa vị, trong khi tu gặp những đều nguy hiểm thế
nào, mà phải làm sao mới tránh khỏi những điều nguy-hiểm ấy, thì trong
Kinh-Lăng-Nghiêm dạy hết sức rõ ràng.
Vì Kinh-Lăng-Nghiêm quý giá
như thế, nên thuở xưa các vị vua Ấn Độ cho là một quốc bảo, giữ gìn
nghiêm ngặt không cho truyền bá ra ngoài. Trong lúc ấy bên Tàu, có Ngài
Thiên-thai Trí-giả Đại-sư, được nghe Kinh-Lăng-Nghiêm quý báu như vậy,
nên mỗi ngày hai lần sớm chiều xây mặt về phía Tây (Ấn Độ) quỳ lạy cầu
khẩn cho Kinh-Lăng-Nghiêm được sớm truyền bá qua Tàu, để lợi ích
quần-sanh.
Cách 100 năm sau, có Ngài Bát-thích-Mật-đế , người Ấn Độ,
đã nhiều lần tìm cách đem Kinh-Lăng-Nghiêm đến truyền bá tại Trung Hoa,
nhưng không kết quả, vì luật nước nghiêm cấm, kiểm soát rất chặt chẽ.
Đến lần cuối cùng, Ngài viết kinh trong tấm lụa mỏng, rồi cuốn lại, xẻ
thịt bắp vế nhét vào, băng lại làm như người có ghẻ, mới đem ra được
khỏi nước.
Chúng ta nên nhớ tưởng lại kỳ công của
Ngài Bát-Thích-Mật-Đế. Thử nghĩ: Một cây cỏ cắt vào da còn đau; một mụt
ghẻ con, còn biết nhức; huống chi xẻ một đường dài nơi bắp thịt, nhét
cho được một cuốn lụa con, trải qua bao nhiêu ngày, từ Ấn Độ sang đến
Trung Hoa. Nếu không may bị tiết lộ thì phải tử hình. Như thế chúng ta
đủ thấy sự quý báu của Kinh-Lăng-Nghiêm là dường nào! tâm vì đạo quên
mình của Bồ Tát Bát-Thích-Mật-Đế đáng cho chúng sanh trọn đời bái phục.
Khi Ngài Bát-Thích-Mật-Đế đem Kinh-Lăng-Nghiêm này qua Tàu, đến đất
Nam-thuyên, gặp quan Thừa-tướng tên Phòng-dung, là bậc bác học uyên
thâm, lại có lòng mộ Phật, nên Ngài trình bày với Thừa-tướng, về giá trị
của Kinh-Lăng-Nghiêm mà Ngài đã huyền diệu sinh mang đến.
Quan
Thừa-tướng Phòng-Dung nghe nói rồi hết sức mừng rỡ, cho là đặng một vật
báu chưa từng có. Nhưng khi đem cuốn lụa ra thì, vì bị máu mũ bám vào
lâu ngày, nên mất cả chữ nghĩa.
Một bà có công lớn trong việc này,
là Phu-nhân của Thừa-tướng Phòng-Dung. Bà đem cuốn lụa ấy nấu với một
chất hóa học, thì máu mũ đều theo nước mà tan đi, chỉ lưu lại các nét
mực, nên còn thấy để phiên dịch.
Quan Thừa-tướng thỉnh Ngài Bát-Thích-Mật-Đế dịch chữ Phạn ra chữ Tàu. Ngài Di-Già-Thích-Ca dịch từ ngữ, còn quan Thừa-tướng nhuận-sắc. Bởi thế nên Kinh-Lăng-Nghiêm chẳng những nghĩa lý rất hay, mà văn chương còn tuyệt diệu! Từ xưa các học giả, không những trong đạo Phật, mà cả đạo nho, các đại gia văn chương, một phen xem đến Kinh-Lăng-Nghiêm, đều kính phục và vô cùng khen ngợi cái nghĩa lý cao siêu, và văn chương tuyệt diệu của kinh.