
Gỉ sắt từ sắt mà ra làm cho sắt mục, điều xấu cũng thế, phát xuất từ cái tâm của con người và phá hủy cái tâm ấy. Kinh sách không đọc bằng sự thành thật sớm muộn gì cũng bị bụi bám, căn nhà không sửa chữa định kỳ sẽ trở thành nơi dơ bẩn, người lười nhác cũng thế, sớm muộn gì cũng trở nên ô uế.
Hành động ô uế làm cho con người ô uế, tính bủn xỉn làm cho việc cúng dường trở nên ô uế, hành động xấu cũng thế, không những làm ô uế cuộc đời này mà còn làm ô uế các kiếp sống tiếp theo sau.
Nhưng sự ô uế đáng sợ nhất là sự ô uế của si. Người ta không thể hy vọng làm cho thân tâm thanh tịnh nếu chưa gỡ bỏ được si.
Thật dễ rơi vào sự trơ tráo, xấc xược và trơ tráo, xúc phạm người khác mà không mảy may hối tiếc về hành động như thế .
Thật ra, khó có thái độ khiêm nhường, biết kính trọng và danh giá, từ bỏ mọi gắn bó, giữ cho suy nghĩ và việc làm trong sạch, và trở nên khôn ngoan.
Thật dễ nêu những sai lầm của người khác, trong khi khó thừa nhận sai lầm của chính mình. Người rêu rao tội lỗi của người khác không hề suy nghĩ, nhưng anh ta che giấu tội lỗi của mình như người đánh bài giấu con súc sắc dư.
Bầu trời không giữ lại dấu vết của loài chim, khói hay bão, lời dạy xấu không giúp người ta đạt đến sự Giác ngộ, trên thế gian này không có gì là ổn định nhưng tâm trí Giác ngộ không bị quấy rầy.