
Trong Kinh Nê Lê đức Phật dạy: “Người ở trong ba đường ác khó được giải thoát, ví trong biển rộng tám muôn bốn ngàn dặm có một con rùa mù, trên mặt nước có một bọng cây, trong bọng cây có một cái lỗ. Con rùa mù ở dưới nước một trăm năm mới ngóc đầu lên một lần. Như vậy, con rùa này có thể chui được vào cái lỗ trên bọng cây ấy chăng?
Các tỳ kheo đáp: Bạch Thế Tôn! Dù trải qua hơn trăm ngàn vạn năm, e rằng cũng ko thể gặp mà chui vào. Nhân vì, có lúc cây ở phía Tây mà rùa ở phía Đông; có lúc cây ở phía Đông mà rùa ở phía Tây; có lúc cây ở phía Nam mà rùa ở phía Bắc; có lúc cây ở phía Bắc mà rùa ở phía Nam. Có lúc rùa vừa thò đầu ra thì khúc cây bị gió thổi dạt vào đất liền.
Rùa một trăm năm mới thò đầu ra, có khi hy vọng chui vào được bọng cây. Còn người ở trong ba đường ác muốn trở lại làm thân người, thật khó khăn hơn rùa gặp được bọng cây. Do vì người ở trong ba đường ác ít ai quan tâm đến vấn đề nhân quả, sống không có khuôn phép, không biết thiện ác, không hiếu thảo với cha mẹ, không biết bố thí, ăn thịt lẫn nhau, ỷ mạnh hiếp yếu…
Những hạng người như thế, thân chưa từng lìa khỏi bệnh ung nhọt máu mủ, mổ giết lẫn nhau, từ khổ vào khổ, từ tối vào tối, việc làm của kẻ ác lại là như vậy.”