Thốt ra lời hay ý đẹp nhưng không rèn luyện theo những lời ấy cũng giống như hoa đẹp không tỏa hương thơm.
Hương thơm của hoa không phảng phất ngược chiều gió, nhưng danh dự của người tốt đi ngược chiều gió trên thế gian. Đêm rất dài đối với người mất ngủ và cuộc hành trình dài đối với lữ khách mỏi mệt, thời gian ảo tưởng và đau khổ cũng thế, sẽ dài đốì với người không hiểu lời dạy chân chính.
Trong cuộc hành trình người ta thường sánh bước với bạn đồng hành có cùng suy nghĩ hay sánh bước với một người có tâm tốt hơn mình, sánh bước với người có tâm tốt hơn mình hơn là sánh bước cùng kẻ ngu ngốc.
Một người bạn xấu, bất lương còn đáng sợ hơn cả mãnh thú, mãnh thú có thể làm thương tổn cơ thể nhưng người bạn xấu có thể làm thương tổn tâm trí của bạn.
Khi người ta chưa thể kiểm soát tâm trí của mình, làm sao có được sự thỏa mãn với những suy nghĩ chẳng hạn như, “Đây là con tôi” hay “Đây là báu vật của tôi”? Người ngu thường đau khổ với những suy nghĩ như thế.
Ngu và công nhận mình ngu còn đỡ hơn ngu nhưng cứ tưởng mình khôn .
Dùng muỗng để nếm thức ăn đựng trong muỗng. Tương tự, người ngu không thể hiểu được trí tuệ của người khôn thậm chí khi anh ta đi cùng một nhà hiền triết.
Sữa tươi lâu vón cục, hoạt động tội lỗi cũng thế không phải lúc nào cũng dẫn đến kết quả tức thì. Hoạt động tội lỗi giống như than cháy đang ẩn mình dưới tro, luôn cháy âm ỉ, sau cùng tạo ra ngọn lửa to hơn.
Người ngu rất muốn hưởng đặc quyền, thăng cấp, lợi lộc, hay danh giá, những ham muốn như thế không bao giờ mang lại hạnh phúc, chỉ mang đến đau khổ.
Bạn tốt chỉ rõ những sai lầm và không hoàn hảo, chỉ trích điều xấu như thể anh ta tiết lộ bí mật nơi chôn cất báu vật nào đó.