
Vật thành khẩn nhất dĩ nhiên là cụ Sách. Cụ đã được nằm trong tủ. Con chuột nguy hiểm đã được đem đi, nhưng ngọn lửa cháy rực rỡ trên mình bác Đèn xếp thì tưởng như được ghi chép thành một thiên anh hùng ca trong lòng cụ. Sau cụ Sách, những bông hoa trong bình cũng bắt đầu héo úa vì nỗi tiếc thương. Quá nửa đêm, hết giờ mặc niệm, kẻ lên tiếng trước tiên lại là ông Bàn. Ông lên tiếng là càu nhàu ngay:
- Khổ quá! Khổ quá! Vì lòng kính trọng bác Đèn xếp, tôi đã chịu im lặng không dám than thở gì. Nhưng thật là quá sức tôi. Cứ cái đà này chắc chắn tôi sắp tới ngày què cẳng và xụm xuống.
Anh Ghế thở dài:
- Tội nghiệp! Chắc cụ lại bị lũ mọt hành chứ gì.
Ông Bàn nói:
-
Không phải! Lũ mọt thì tôi chịu quen rồi. Cái kẻ làm hại mình lại
chính là cái kẻ ở ngay trong bụng mình mới đau chứ, thật quá đáng. Thật
không ngờ!
Mọi vật biết liền là ông Bàn muốn ám chỉ ai. Chú Ngăn kéo cũng biết điều đó, chú vội lên tiếng:
- Ông Bàn ơi, ông hiểu lầm cháu rồi.
Ấy thế là ông Bàn làm toáng lên:
-
Hiểu lầm cái gì? Anh ở nhờ trong bụng tôi, anh rinh về đủ thứ. Thằng
già này chịu nặng hết nổi. Bây giờ anh lại còn mời thêm bạn bè về nữa.
Chú Ngăn kéo cãi:
- Anh Búa đinh đâu phải bạn cháu.
- Thế sao nó nằm với anh trong bụng tôi?
Búa đinh ậm ừ lên tiếng:
-
Ông Bàn lôi thôi gớm. Tôi có nhà đàng hoàng, trong tủ đồ mộc dưới bếp,
ai thèm ở nhờ ông. Cậu bé lôi tôi ra đóng đinh cái xe của cậu ấy rồi
tống bừa vào đấy. Mai ông chủ thấy thế nào cũng đưa tôi về. Đừng có làm
khó, ông lão rỗ ơi!
Búa đinh dám gọi ông Bàn là " ông lão rỗ "!
Thật hỗn xược. Về già mặt ông có xấu xí, loang lổ chút đỉnh, nhưng vật
nào cũng kính trọng ông. Chưa có vật nào trong phòng lại hỗn láo đến
thế. Các vật nhao nhao lên phản đối Búa đinh:
- Anh ăn nói lỗ mãng quá.
- Phải biết kính trọng tuổi già chứ.
Búa đinh cãi:
- Tôi nói thế còn lịch sự chán, phải tay thằng Dùi đục coi, nó chửi liền.
Dùi
đục thì quả có tiếng là thô lỗ. Hắn ăn nói nhấm nhẳng khó nghe nhất
nhà. Búa đinh ở chung với Dùi đục nên lâu ngày quen tật xấu.
Nghe Búa đinh lôi Dùi đục ra khoe, ông Cung tên khó chịu, ông nói chậm rãi:
-
Này, cậu Búa đinh, cậu nên nhớ đây là phòng khách, toàn những vật đàng
hoàng lễ độ. Cậu nên dành cái giọng đó để nói chuyện với lũ bạn Dùi đục
của cậu.
Ông Cung tên không quát tháo, nhưng giọng nói thật
nghiêm khắc, đáng sợ. Lời nói của ông có tuổi tác, có nhiều năm kinh
nghiệm và một sự can đảm phi thường hỗ trợ, Búa đinh có vẻ ngán. Tuy
nhiên, anh ta vẫn càu nhàu.
Anh Ghế phát cáu. Anh nói:
- Chú Ngăn kéo ơi! Chú hất quách cái thằng lỗ mãng đó xuống đất đi.
Một
tiếng " huỵch " nặng nề đột ngột nổi lên dưới chân bàn. Tên Búa đinh
thiếu lịch sự đã nằm thẳng cán dưới đất. Chú Ngăn kéo nghe lời anh Ghế,
chú cũng không ưa kẻ dám nói hỗn với ông Bàn.
Hất Búa đinh đi rồi, chú Ngăn kéo đột nhiên có vẻ cương quyết, chú hỏi to:
- Nào! Còn mấy thằng Đinh ranh con này! Có đứa nào muốn lôi thôi lộn xộn cái gì không?
Lũ đinh nhỏ hoảng hốt:
-
Dạ không! Xin chú Ngăn kéo cho chúng em ở nhờ, mai chúng em về. Trời
mưa ẩm ướt thế này mà phải nằm đất nằm cát chúng em sẽ ốm hết.
Ông Bàn dịu giọng:
-
Thôi chú Ngăn kéo, có cái thằng Búa nặng chình chịch ấy thì mới phải
tống nó đi chứ lũ Đinh thì tha. Trời này mà phải nước mưa chúng sẽ bị
sốt vàng da, chả mấy lúc mềm ra mà chết, tội nghiệp lắm!
Lũ đinh
được tha cảm ơn rối rít. Chúng nằm sát vào nhau và cố giấu cái cẳng
nhọn hoắt đi để khỏi làm phiền ông Bàn, chú Ngăn kéo.
Vụ lộn xộn
làm mọi vật tạm quên cái chết anh hùng của bác Đèn xếp. Mưa ngớt dần,
chỉ còn tiếng nước xối ào ào trong các ống cống trước hiên.
Bỗng nhiên, mọi vật trong phòng nghe tiếng khóc nỉ non từ ngoài hiên vọng vào. Ông Tủ hốt hoảng:
- Chết chửa! Có chuyện gì vậy? Có cụ Sách nào lạc ra ngoài ấy không?
Các
vật nhốn nháo. Chú Con Quay đã đứng dậy xoay tít, sửa soạn cuộc dò
thám. Nhưng thềm cửa quá cao, dù quay tít hết cỡ, chú cũng không sao
nhảy ra ngoài được. Chú nói:
- Tôi chịu. Chị Bóng bay ráng xem chuyện gì ngoài đó.
Bóng
bay đã được cậu bé thổi phồng trở lại. Nhưng trước kia mặt mũi chị
trong, đẹp và thân hình hoàn toàn nhẹ nhõm vì khinh khí. Giờ thì hết
rồi, chị căng lên sống đỡ qua ngày vậy thôi. Chị không sao nhấc mình
khỏi mặt đất được nửa thước. Nhờ gió xô đẩy, chị Bóng bay lê la suốt
ngày trong phòng một cách buồn bã, làn da lại nhăn nheo, thân thể lại
mềm dần. Khi trời bắt đầu mưa, làn gió lạnh đã xô chị vào gầm tủ, tại
đây nếu không né kịp thì chị đã bị một cây kim gút ám hại. Cái cẳng chân
nhỏ xíu nhưng nhọn hoắt nhưng thừa sức làm chị toi mạng.
Nghe
chú Con Quay gọi, chị Bóng vội rời gầm tủ, lê tới gần cửa. Sau cái gương
sáng của bác Đèn xếp, vật nào cũng tỏ ra biết hy sinh cho vật khác. Chị
Bóng bay ham làm việc thiện hơn tất cả vì chị biết mình chả còn ở đây
lâu, chưa biết xẹp lúc nào. Chính cây chổi sẽ đưa tiễn chị tới nơi an
nghỉ cuối cùng là cái giỏ rác. Ra đi như thế mà không để lại một kỷ niệm
đẹp nào thì tệ quá.
Dựa theo chiều xô đẩy của hướng gió, chị Bóng bay tự để cho mình va chạm vào chân ông Bàn rồi nhảy phắt ra ngoài hiên.
Chị thấy ở đó một chàng Guốc Mộc, đang đứng dầm mình trong mưa và nức nở khóc.
Lập tức, chị Bóng bay thông báo cho mọi vật trong phòng. Chàng Guốc nghẹn ngào vẫn chưa nói được. Bóng bay hỏi gặng mãi:
- Sao anh khóc?
Một lát sau, Guốc Mộc mới trả lời:
- Chị không biết gì sao?
- Chuyện gì vậy?
- Chị có bao giờ thấy tôi đứng một mình chưa?
Chị Bóng bay như hiểu ra:
- À, phải. Thế còn anh kia đâu? Sao anh lại đứng một mình? Bao giờ tôi cũng thấy hai anh có đôi như bóng với hình mà?
- Trên đời chắc có ít vật thân nhau như chúng tôi?
- Đúng vậy.
- Thế mà thằng kia bỏ tôi, đi rồi đó.
Chàng
Guốc lại nghẹn ngào. Nỗi cô đơn của chàng chắc ghê gớm lắm. Chị Bóng
bay giữ yên lặng trước nỗi khổ đau của Guốc. Đó là thái độ vừa lịch sự
vừa khôn ngoan. Quả nhiên, sau đó, chàng Guốc kể lể hết:
-
Thằng kia với tôi giống nhau như anh em sinh đôi. Chúng tôi là bạn thân.
Tôi biết tính nó, suốt ngày nó chỉ mơ được phiêu lưu.
- Chuyện đó có gì xấu?
-
Vâng. Nó muốn phiêu lưu quá khả năng của nó. Nó say mê nghe chuyện các
bác Giầy, bác Dép. Nó muốn được đi khắp nơi như họ. Thế mà, chị biết
đấy, nhiệm vụ của chúng tôi là chỉ đi quanh quẩn trong nhà, ngoài sân,
hoặc xuống bếp. Tôi thích cuộc đời quanh quẩn nhàn hạ. Trời cho sức mình
đến đâu thì mình làm đến đó. Tôi khuyên nó nhiều lần nhưng nó không
chịu. Cả ngày nó nằm mơ tới những chân trời xa lắc, những con đường trải
thảm nhung theo lời bác Giầy kể. Tôi nghi bác ấy thêu dệt nhiều, nhưng
thằng bạn tôi thì tin lắm. Có lần, nó điều đình với một bác Dép, đứng
thế vào chỗ bác. Nó hy vọng ông chủ sẽ lầm lẫn và vốn đãng trí, ông sẽ
lôi nó đi khắp nơi. Nhưng ông chủ vừa đặt chân lên nó là biết liền, lầm
gì được! Tội nghiệp, nó thất vọng quá, ỉu xìu, trong một tuần bị đứt
quai hai lần.
Mưa ngớt nên những lời chàng Guốc kể các vật trong phòng đã nghe rõ. Giầy, Dép khúc khích cười. Ông Cung Tên nạt ngay:
- Đừng kiêu căng thế.
Giầy,
Dép im lặng, nhưng vẫn cười thầm. Đối với chúng, lũ Guốc thật là quê
mùa cục mịch, vậy mà lại có một tên quê mùa học đòi phiêu lưu. Thật là
lố bịch.
Chàng Guốc kể tiếp:
- Càng ngày, sự mơ ước
được phiêu lưu càng khiến nó ngơ ngẩn. Nó bảo muốn cái thân nó được mòn
đi ở những nơi xa lạ. Cái mặt đất quen thuộc này đã khiến nó mòn mất gần
nửa cuộc đời rồi.
- Hôm nay, trời mưa to, chúng tôi đứng ngoài
hiên, tiện thể tắm luôn. Lúc nãy đột nhiên nó nhìn thấy dòng nước chảy
trên đường mương. Đường mương đầy, nước chảy xiết. Nó hỏi bác Giầy: "
Nước chảy về đâu? ". Bác Giầy cho biết nước chảy đi khắp nơi. Ấy thế là
nó hét lên: " Dịp may của ta đã tới ". Rồi nó hỏi tôi: "Đi không? ". Tôi
hỏi lại: "Đi đâu? ". Nó có vẻ khoái trá: "Đi khắp bốn phương trời ".
Tôi chưa kịp lên tiếng cản ngăn thì nó đã nói: " Tao biết! Mày nhát như
cáy, mày đâu có dám rời cái xó bếp. Thôi mày cù lần mày cứ việc ở lại,
ông đi phiêu lưu đây ". Ấy thế là nó nhào ngay xuống đường mương, nước
cuốn nó đi băng băng, thoáng một cái chả thấy nó đâu nữa.
Chàng
Guốc lại ngậm ngùi. Giây phút chia ly kinh hoàng ấy thật ghê gớm. Chàng
không hiểu sao tên bạn thân của mình lại có thể mang một tâm hồn sắt đá
như thế. Guốc hỏi chị Bóng bay:
- Chị đã từng được lên cao, đi xa, chị có biết dòng nước chảy về đâu không?
- Nước chảy ra sông, sông về biển.
- Không biết giờ này nó đã ra tới biển khơi chưa?
Một bác Giầy xen vào:
- Làm sao mà ra tới biển!
- Tôi thấy nó đi lẹ lắm.
-
Lẹ cũng chưa chắc đã ra tới sông. Chưa biết chừng hắn bị mắc kẹt ở
đường cống nào rồi. Xưa nay có ai dại dột phiêu lưu theo cái kiểu kỳ cục
vậy.
Chàng Guốc lặng thinh. Tưởng chàng đã nguôi thương nhớ,
chị Bóng bay dựa theo một làn gió, bay vào phòng. Nước mưa làm chị thấy
lạnh. Bỗng Guốc lên tiếng, giọng rất bình tĩnh:
- Bác Dép ơi! Đời tôi như thế này kể là tàn rồi phải không?
Dép hốt hoảng:
- Sao anh lại nghĩ vậy?
Chàng Guốc cay đắng:
-
Thôi, bác giấu tôi làm gì. Chúng ta dù sao cũng có họ hàng xa gần với
nhau. Số mệnh của chúng ta chả khác nhau mấy. Một chiếc dép, một chiếc
guốc chỉ còn một mình trên đời là hoàn toàn vô dụng, không sớm thì muộn
tôi cũng bị đưa về nghĩa địa thùng rác.
Bác Dép lúng túng. Chị Bóng bay vội lên tiếng:
- Anh Guốc nghĩ quẩn rồi. Phải can đảm lên chứ.
Guốc vẫn điềm tĩnh:
-
Tôi có sợ hãi gì đâu. Nếu thằng kia không bỏ đi tôi sẵn sàng chăm chỉ
làm bổn phận cho đến khi mòn quá nửa thân mình. Các bác biết đấy, suốt
từ ngày về đây chưa bao giờ tôi chịu đứt quai. Nhưng bây giờ tình thế
khác hẳn. Một chiếc guốc cô đơn là chiếc guốc hoàn toàn vô dụng. Tôi tự
coi như đã bị tàn phế.
Chị Bóng Bay lúng túng nốt. Các vật trong
phòng xúm lại an ủi Guốc, nhưng không ai bác bỏ được những điều Guốc
suy nghĩ. Số phận một chiếc Guốc cô đơn rõ rệt quá!
Guốc đột ngột gọi to:
- Cụ Sách ơi! Tôi nghĩ đúng phải không?
Không có tiếng cụ Sách trả lời. Guốc gọi to hơn, vẫn im lặng. Ông Tủ vội nói:
- Cụ Sách ngủ say rồi.
Ông Bàn càu nhàu:
- Sao lại cứ phải hỏi cụ Sách. Làm như cái gì cụ ấy cũng biết.
- Trường hợp của tôi chắc có ghi rõ trong lòng cụ ấy.
Ông Bàn vẫn công kích:
-
Ôi chao! Chắc gì ở cái lão gàn ấy. Tôi hỏi bác, có biết bao điều rắc
rối mà cụ Sách không kịp ghi trong lòng? Chẳng hạn như các bác không có
cái chân nào sao các bác được đi cùng khắp, còn tôi sơ sơ cũng có tới
bốn cẳng mà đứng đâu đứng đó, cả năm chả nhích được một phân. Sự đời là
vậy. Ta cứ can đảm chịu đựng số phận là quí nhất.
Ông Cung Tên lên tiếng:
-
Chuyện gì rồi cũng quen cả, anh Guốc ơi. Sự cô đơn mới đầu có vẻ ghê
gớm sau cũng tầm thường. Anh chịu được những phút đầu là chịu được mãi.
Mưa dần dần trở lại nặng hạt. Tiếng chàng Guốc lẫn trong tiếng mưa reo trên mái ngói.
-
Xin cám ơn quí vị đã có lòng thương mà khuyên bảo. Thực ra, tôi đâu có
sợ sự cô đơn, tôi chỉ thất vọng vì bỗng dưng mình thành vật vô ích.
Phải đứng cạnh thằng kia đời tôi mới có ý nghĩa, số mệnh đã xếp đặt như
vậy. Tôi rất ghét phiêu lưu, không muốn làm việc ngoài khả năng, phạm vi
mình. Nhưng tôi phải đi tìm thằng bạn, dù nguy hiểm cũng phải đi tìm.
May mắn gặp lại nó, chúng tôi trở lại là đôi guốc có ích. Nếu không gặp
lại nó, tôi cũng yên tâm rằng những ngày cô đơn tôi không sống như một
kẻ tàn phế. Xin vĩnh biệt quí vị.
Nói xong, chàng Guốc lặng lẽ
phóng mình xuống đường mương. Dòng nước lại cuồn cuộn kéo đi một chàng
Guốc phiêu lưu. Chàng biến mất rất nhanh trong mưa mù và bóng tối.
Mọi
vật trong phòng sững sờ. Họ ngẩn ngơ im lặng, lặng nghe tiếng nước,
tưởng theo dõi được tiếng thân chàng Guốc trôi bập bềnh trên sông.
Hai đêm chứng kiến liền hai thảm kịch, bông hoa trên bàn rũ xuống như sắp tàn.
Bỗng có tiếng thở dài:
- Tội nghiệp!
Đúng là tiếng cụ Sách. Mọi vật nhao nhao lên:
- Cụ Sách thức.
- Ê! Lúc nãy cụ Sách giả vờ ngủ.
Ông Bàn càu nhàu:
- Này ông lão gàn. Sao lúc nãy ông không trả lời anh Guốc, còn vờ ngủ, chơi xấu vậy hả?
Giọng cụ Sách trầm trầm:
-
Anh Guốc đã nghĩ đúng. Tôi muốn an ủi anh ấy thì phải nói dối. Một
quyển sách tự trọng như tôi không có quyền nói dối. Tôi đành phải im
lặng.
Ông Cung Tên nói:
- Cũng là phiêu lưu, nhưng cuộc
phiêu lưu trước là do sự tò mò, háo thắng, dại dột. Cuộc phiêu lưu sau
do ý muốn tìm ý nghĩa cho đời mình. Chúng ta không thể cản chàng Guốc
được.
Có đôi dép tí hon nằm dưới gầm tủ rụt rè lên tiếng hỏi cụ Sách:
- Cụ Sách ơi. Bây giờ họ ra tới biển chưa?
Cụ Sách dịu dàng:
- Chưa đâu. Chắc họ mới gặp nhau và hẹn hò nhau cùng bơi ra sông, các cháu ạ.