Chuyện con cái bạo hành cha mẹ. Chúng ta tưởng ngày nay là thời mạt pháp nên mới có các chuyện này. Thật ra trong thời Đức Phật đã có rồi.

Vua A-xà-thế là con ruột của Tần-bà-sa-la, nhưng ông đã giết cha. Nếu không biết nhân quả thì khó mà hiểu vì sao có những nhân duyên như vậy. Cũng sẽ rất đau khổ khi mình lâm vào cảnh ngộ đó.
Tần-bà-sa-la kính Phật, trọng Tăng. Trên đời chỉ có một người mà vua Tần-bà-sa-la kính trọng, đó là đức Phật. Trước khi Phật đi tu thì vua Tần-bà-sa-la và thái tử Tất-đạt-đa là hai người bạn thân. Sau khi thái tử Tất-đạt-đa đi tu và thành Phật thì vua Tần-bà-sa-la trở thành đệ tử Phật. Ông thường đến gặp Phật để nghe pháp. Trúc Lâm tinh xá là nơi ông cúng dường cho Phật làm đạo tràng để Phật thuyết pháp. Còn Kỳ Viên tinh xá là do ông Cấp Cô Độc cúng dường.
Thái tử A-xà -thế vì mê muội, muốn lên ngôi vua mà nghe lời của Đề-bà-đạt-đa, giết chết vua Tần-bà-sa-la. Ông hạ lệnh nhốt vua cha vào tù, bỏ đói cho chết dần chết mòn.
Sau này A-xà -thế ân hận việc làm của mình. Các quan tướng đến gặp Phật, nhờ Phật thuyết pháp, giúp hóa giải nỗi buồn phiền ân hận này.
Khi A-xà-thế đến gặp Phật, Phật mới giải thích. Mọi thứ đều có nhân duyên. Với cái thấy đời thường, chỉ thấy A-xà-thế giết cha. Chỉ thấy A-xà-thế vì ngai vàng mà giết cha. Không thấy được nhân duyên thực sự khiến ông giết cha. Nhân duyên trước đó là, khi vua Tần-bà-sa-la cưới hoàng hậu Vi-đề-hy về, đã lâu mà không sinh con, vua mới đi khắp nơi để cầu tự. Được biết trong núi có một lão sư đang tu hành, nhưng lão sư này sắp hết duyên đời. Vua Tần-bà-sa-la muốn lão sư này sau khi chết trở lại làm con mình. Nhưng vị sư này lúc đó chưa chết. Do nôn nóng muốn có con, Tần-bà-sa-la ép lão sư này phải chết. Lão sư chết với tâm buồn phiền, sân giận... Khi trở lại làm con của vua Tần-bà-sa-la, là A-xà -thế, liền sinh tâm giết cha. Đó là mối liên hệ từ quá khứ đến hiện tại. Nói oan gia trái chủ là vậy.
Ở đời, làm vợ, chồng, cha, mẹ, con cái với nhau, không chỉ có nghịch duyên mà còn có thuận duyên. Như ngài Ca-diếp, trước khi đi tu, có một cô vợ tuyệt vời. Là do nhân duyên từ quá khứ. Hai người từng làm nhiều công đức và phát nguyện điều tốt lành, nên khi hai người trở thành bạn đời của nhau, họ rất hạnh phúc. Cuộc đời của hai người rất đẹp. Thuận đẹp là do tạo phước đức, yêu thương, phát nguyện với nhau. Nghịch xấu là do tạo oan gia với nhau. Vòng mắc xích lỡ mốc vào rồi, muốn bỏ hay tháo ra cũng không được. Đều do nghiệp. Cũng có khi vợ chồng khác đạo với nhau nhưng vì tình yêu, họ chấp nhận bỏ đạo của mình v.v... Tất cả đều do nhân duyên quá khứ.
Bà mẹ có một đứa con, đứa con này rất phá nhưng bà vẫn thương. Không ai lý giải được điều này. Một thầy tu hành hành đắc đạo, thấy được nhân duyên việc này, kể lại cho người mẹ nghe. Do trước đây, có một vị xuất gia, đi quyên góp xây chùa. Vị này xin được một túi tiền, ông gửi ở nhà một người phật tử rồi tiếp tục đi quyên góp. Vợ người phật tử có lòng tham nên chiếm đoạt số tiền đó. Ông sư vì buồn phiền mà qua đời. Không biết nhân duyên sao, trở lại làm con của bà đó trong hiện đời. Do sự trả vay đó mà hiện đời có hiện tượng đó.
Nếu chúng ta gặp phải người không được tốt thì phải biết đó là do nhân quả nghiệp báo. Vay nợ thì phải chấp nhận trả nợ. Nhưng trong Phật pháp có một điều hay. Đức Phật nói nghiệp có thể chuyển được. Như trồng một cây mãng cầu chua nhưng muốn có trái ngọt thì có thể ghép loại ngọt vào, rồi cắt bỏ phần ngọn đi. Cây sẽ đâm chồi và trưởng thành rồi ra quả. Lúc đó không còn là mãng cầu chua mà là mãn cầu ngọt. Hay như ở quê, người ta trồng gốc cây là bình bát mà muốn ra quả mãng cầu thì lấy mụt mãng cầu ghép vào gốc bình bát. Cuối cùng, cây bình bát này cho ra quả mãng cầu. Đây cũng vậy. Nếu lỡ tạo nghiệp khổ rồi thì phải biết ghép Phật pháp vào.
Chúng tôi trước cũng rất khổ. Một cái khổ không biết lấy gì đựng cho hết. Nhờ biết ghép Phật pháp vào mới thay đổi được như hôm nay. Đi tu một thời gian, về thấy người chung quanh toàn khổ với khổ. Nhìn lại mình, hóa ra rất may mắn. Mình biết ghép Phật pháp vào nên cuộc đời mình bớt khổ. Chúc mừng quý Phật tử. Biết đến chùa ghép Phật pháp vào. Không biết thì khổ lắm. Trồng cây đời ra quả khổ, giờ ghép Phật pháp vào để ra quả vui. Đơn giản vậy thôi.
Bây giờ chúng ta tự chọn con đường để đi cho bản thân bớt khổ. Chúng tôi có người bạn học cùng tuổi. Chúng tôi đi tu, anh đó thì đi tù. Người đời nghĩ ăn nhậu là sướng nhưng thật sự được tự tại, không vướng bận chuyện đời, thoải mái, nằm xuống ngủ một giấc an lành mới là hạnh phúc. Chúng ta phải biết nương Phật pháp hóa giải nghiệp đời. Quý vị trồng cây gì gai góc đó, giờ ghép cây Bồ-đề vào cho bớt gai góc. Phật pháp có nhiều cây để mình ghép lắm. Cây giác ngộ, cây vô ưu, cây từ bi ... Ghép vào để cuộc đời bớt khổ, được an vui.
Bát nước có muối không uống được thì bây giờ chúng ta thêm nước vô. Muối là nghiệp. Sinh ra đời là đã bị nghiệp muối rồi. Có một cô, là người có địa vị, biết thương chồng, nhưng chồng là người bay bướm. Cô khổ quá đi lang thang ngoài đường. Thấy mọi nguời đi chùa nên đi theo. Xuống nghe chúng tôi thuyết pháp. Nghe xong nói "Đi chùa hay vậy hả?". Lần sau đi nữa, tiếp tục đi, vui quá nên không còn buồn khổ nữa. Rồi cô cảm nhận được một điều như vầy: Hóa ra nhờ họ mình hết nghiệp. Người ta bỏ mình, là tháo sợi dây ra cho mình, mình hết bị trói buộc. Vui. Cho nên biết tu. Tương lai không còn lầm lạc nữa.
Tóm lại...
Ở đời không biết tu, ai gây phiền cho mình thì mình tức giận, hận thù đời đời, kiếp kiếp. Bây giờ chúng ta học Phật pháp rồi thì phải biết dùng từ bi đáp lại hận thù. Chỉ có lòng từ bi mới xóa được hận thù, mới hóa giải hận thù. Chúng ta dùng Phật pháp để hóa giải khổ não trong đời. Nếu lục thân quyến thuộc gây khổ cho mình, mình phải biết dùng Phật pháp, dùng từ bi để đáp lại họ. Nếu mình không biết Phật pháp, không dùng từ bi thì có khi nó trở thành giai thoại rất ly kỳ trong gia đình mình. Thành mình phải học cho được hạnh báo oán để xử lý.
Nếu chúng ta có phước, có tu thì chúng ta không gặp những việc như vậy. Vì thiếu phước, thiếu đức, trong quá khứ chúng ta đã gieo nhân ác nên bây giờ mới gặp. Nếu lỡ gặp thì nhớ dùng tâm từ bi mà giải quyết.
Thường Chiếu 2020