Thuở xưa có một con cá. Cá chỉ biết trong nước và không biết gì ngoại trừ nước. Một hôm, cá mải mê bơi lội trong ao đầm quen thuộc như mọi hôm thì gặp lại chị Rùa. Hỏi ra thì rày lâu rùa đi dạo trên đất liền.
Cá hỏi: "Chào chị rùa, chị đi đâu mà mấy hôm rày tôi không gặp?"
– Này chị cá, chào chị. Hôm rày tôi đi một vòng lên trên đất khô. Rùa trả lời.
–
Đất khô à! Cá lấy làm ngạc nhiên. Chị nói đất khô, vậy đất khô là gì?
Đất làm sao khô được? Tôi chưa bao giờ thấy cái gì mà khô. Đất khô chắc
là không có gì hết.
Bản tánh ôn hòa, Rùa nhỏ nhẹ đáp:
–
Được, tốt lắm, nếu chị muốn nghĩ như vậy cũng tốt. Không ai ngăn cản
chị đâu. Tuy nhiên, chỗ mà tôi đi mấy hôm rày đất khô thật.
– Này chị rùa, đâu chị nói rõ lại coi. Đất khô mà chị nói ra làm sao, giống như cái gì? Nó có ẩm ướt không?
– Không, đất khô không ẩm ướt.
– Đất khô có mát mẻ và êm dịu, dễ chịu không?
– Không, đất khô không mát mẻ và êm dịu, dễ chịu.
– Đất khô trong suốt và ánh sáng rọi xuyên qua được không?
– Không, đất khô không trong suốt và ánh sáng không rọi xuyên qua được.
– Đất khô có mềm mại và dịu dàng để mình bơi lội trong ấy không?
– Không, đất khô không mềm mại, dịu dàng và mình không thể bơi lội trong lòng đất.
– Đất có di chuyển và trôi chảy thành dòng không?
– Không, đất không di chuyển và trôi chảy thành dòng.
– Đất có nổi sóng và tan ra thành bọt kông? Cá rất bực mình với loạt câu trả lời "không, không, …" của rùa.
– Không, đất không nổi sóng. Rùa thành thật trả lời.
Cá bỗng nhiên lộ vẻ hân hoan của người đắc thắng và vang lên:
–
Thấy chưa, thật quả như tôi đã nói chớ gì nữa! Tôi đã bảo rằng đất khô
của chị là hư vô, không có gì hết. Tôi hỏi và chị đã xác nhận rằng đất
khô và không ẩm ướt, không mát mẻ, không êm dịu và không trong suốt và
ánh sáng không rọi xuyên qua được, không mềm mại và dễ chịu để mình có
hể bơi lội trong ấy, đất cũng không di chuyển và trôi thành dòng, cũng
không nổi sóng và cũng không tan rã thành bọt. Không phải gì hết thì có
phải là hư vô không?
Rùa đáp:
– Được, tốt lắm. Này
chị cá, nếu chị quả quyết rằng đất là hư vô, không có gì hết, thì chị
cứ tiếp tục nghĩ như thế. Thật ra, người nào đã biết nước và đất liền
rồi sẽ nói rằng chị chỉ là con cá dại dột, vì chị quả quyết rằng cái gì
mà chị không biết là không có gì hết, hư vô. Nói là hư vô bởi vì chị
không bao giờ biết.
Đến đây, rùa bỏ cá ở lại một mình với ao
đầm nhỏ bé, quay đầu lội đi và suy tưởng đến một cuộc viễn du khác trên
đất khô, nơi mà cá tưởng tượng là hư vô…